Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1310 : Mộ Uyển Nhu Điên Rồi (3)

Ngày đăng: 23:37 29/04/20


Mộ Nhã Triết nhíu mày, nghiêng mặt qua, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Mẫn Vũ đứng phía sau.



“Rốt cuộc sao cô ta lại thế này?”



Y tá ở bên cạnh cẩn thận quan sát nói: “Tổng giám đốc Mộ, hình như bệnh nhân này lúc trước bị kích thích không nhỏ, tinh thần có chút vấn đề.”



Nói gắn gọn là điên rồi.



Mộ Uyển Nhu vừa nghe có người xưng ‘Tổng giám đốc Mộ’, giống như mở ra trí nhớ thâm sâu đau khổ, cô ta lập tức bi thảm kêu sợ hãi một tiếng, đột nhiên hai tay vươn về phía anh, mười ngón tay cứng ngắc mà vặn vẹo.



“A Triết… A Triết, có phải anh không? A Triết… Là anh sao?”



Cô ta đột nhiên nhếch môi, lộ ra tươi cười vô cùng quỷ dị, cười thảm thiết vài tiếng, nhưng mà ngay sau đó, cô ta bi thương mà khóc rống lên, khóc một lát, cười một lát, đột nhiên lại kêu sợ hãi một tiếng, đột nhiên đứng dậy từ trên mặt đất, dưới chân lảo đảo, dường như sắp ngã, đụng mạnh vào phía cửa.



“Cộp - -”




Cô ta đột nhiên im lặng, cẩn thận liếc mắt quan sát xung quanh, giống như không thấy được người đứng bên cạnh Mộ Nhã Triết, đè thấp giọng nói: “Người ở đây đều đã là ma quỷ! Bọn họ ngược đãi em, bọn họ đánh em, bọn họ giam em, hành hạ em! Anh mang em rời khỏi nơi này đi?”



“Đúng rồi!”



Mắt Mộ Uyển Nhu đột nhiên sáng lên, thần thần bí bí nói: “Triết! Em… Em… Em muốn nói cho anh một tin tức tốt!”



Mộ Nhã Triết quan sát sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, đột nhiên hỏi lại: “Tin tức tốt gì?”



“Hì hì hì… Em mang thai, em mang thai rồi! Ha ha ha! Em mang thai, anh biết không? Em mang thai rồi…”



Một Uyển Nhu đột nhiên giống như điên dại, mừng khôn xiết ôm ngực, vẻ mặt đều lộ ra vui sướng vặn vẹo: “Em mang thai rồi! Trời ạ, em chưa từng nghĩ đời này em vậy mà có thể có đứa bé của chính mình! Lúc trước vậy mà tên lang băm nào nói em không thể sinh con! Mắt chó của anh ta đúng là mù rồi!”



Đột nhiên sắc mặt cô ta hoảng hốt, lập tức âm u.



“Nhưng mà đứa bé đâu? Không thấy đứa bé nữa! Sao không thấy đứa bé nữa rồi? Em tìm không thấy nó, em tìm không thấy nó… Anh giúp em tìm đứa bé có được không? Đó là con của chúng ta, con của chúng ta… Sau này nó sẽ là chủ nhân của nhà họ Mộ, tương lai là người thừa kế Mộ thị! Đến lúc đó em có thể mẹ vinh nhờ con, trở thành chủ mẫu của nhà họ Mộ, đúng hay không?”



Anh chợt nhíu mày: “Con của chúng ta?”