Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 134 : Không có đối lập, không có tổn thương

Ngày đăng: 23:28 29/04/20


Mộ Nhã Triết lười biếng mà ưu nhã mà dựa vào trên sô pha, ung dung tựa như đế vương quân chủ thời cổ, khí thế khinh ngạo bức người.



“Anh cho rằng, cái này không đáng giá một trăm triệu?”



Sắc mặt mọi người cứng lại, khoảnh khắc chấn động qua đi, dường như đã sáng tỏ, địa vị của tập đoàn tài chính lớn mạnh là vậy, Mộ Nhã Triết vốn là người thừa kế của tập đoàn tài chính, quyền sinh quyền sát không nói hai lời.



Địa vị của tập đoàn đừng nói là ở Trung Quốc, đối với tài chính ở toàn bộ Châu Á, đều hết sức quan trọng.



Một trăm triệu, đối với Mộ Nhã Triết đích là không đáng kể.



Hàn Ngữ Yên nghe xong trong lòng càng khiếp sợ, cô ta chỉ biết là gia tộc nhà họ Mộ giàu có quyền quý đệ nhất Bắc Kinh, lại không biết, nhà họ Mộ quyền thế kinh người như vậy.



So sánh với người đứng ở bên cô ta, sắc mặt của Thiệu Đông càng thêm ngưng trọng, thật sự là một sự đả kích quá lớn.



Hàn Ngữ Yên gắt gao mà cắn cắn môi, bắt đầu có chút hận ánh mắt thiển cận của chính mình.



Trong lòng lại có chút không khỏi ghen ghét với Mộ Uyển Nhu.



So với nhà họ Mộ, tập đoàn tài chính nhà họ Thiệu quả là không cùng đẳng cấp..



Mộ Nhã Triết bá đạo khiêu khích, khiến cho Cố Tinh Trạch cùng Vân Thi Thi ngẩn ra.



Luôn luôn độc miệng như Tần Chu cũng bất đắc dĩ mà đỡ trán thở dài —— Anh ta hiểu quá rõ Mộ Nhã Triết mà.



Hiển nhiên là muốn khiêu khích Cố Tinh Trạch.



Cố Tinh Trạch sắc mặt trầm xuống, trong mắt luôn luôn lạnh nhạt như nước thế nhưng hiện lên một tia sắc bén rét thấu xương.



Anh nhíu chặt ấn đường, xoay mặt đi, hai người đàn ông mặt đối mặt, trong không khí tức khắc tràn ngập khói thuốc súng.



“Tổng giám đốc Mộ, bộ lễ phục này bày ở trong tiệm, lại không bán, lời này là có ý gì?”



Mộ Nhã Triết ưu nhã nhếch môi, chậm rãi đứng dậy, theo động tác của anh, khí chất áp bức trên người anh chiếm trọn căn phòng, trong nhất thời không khí càng thêm đọng lại.



“Bán hay không, là quyền của tôi, người khác không có quyền can thiệp.”



Cố Tinh Trạch trong mắt lạnh băng, cả người cơ bắp đều trở nên cứng đờ, đang muốn mở miệng, chợt thấy Vân Thi Thi khẽ kéo ống tay áo của anh.



Anh ngẩn ra, cúi đầu, lại thấy cô nở nụ cười trong veo, nhàn nhạt nói: “Tinh Trạch, cám ơn ý tốt của anh! Bất quá, em cởi bộ lễ phục này ra vậy.”



“Em không cần sợ, an tâm. Bộ lễ phục này thực sự rất hợp với em……”




Cho đến khi Cố Tinh Trạch cùng Vân Thi Thi rời đi, anh đều không nhìn lấy một cái.



Mộ Uyển Nhu lập tức phân phó Alan đem bộ lễ phục Vân Thi Thi vừa thay ra cầm lại đây, lòng tràn đầy vui mừng mà đi vào phòng thử đồ, gấp không chờ nổi mà muốn thay ngay lập tức.



Bộ lễ phục này, thực ra cô ta cũng không thích.



So với màu đỏ rực rỡ của hoa hồng, cô ta thích màu tím ưu nhã hơn.



Nhưng đây là bộ lễ phục mà Vân Thi Thi đã mặc, đẹp đến mức kinh động lòng người, lại có thể…… Hấp dẫn ánh mắt của anh.



Trong lòng cô ta tự nhiên không cam chịu.



Dựa vào cái gì…… Cô ta có thể thu hút sự chú ý của anh như vậy?



Cô ta muốn chứng minh, chỉ cần quần áo được cô ta khoác trên người, đều sẽ tỏa sáng!



Cô ta nôn nóng muốn chứng minh cho mọi người xem,vô cùng nôn nóng!



Không bao lâu, cô ta sẽ mặc bộ váy kia mà đi ra, bộ lễ phục này ở trên người cô ta nhất định sẽ càng thêm động lòng người.



Nhưng khi cô ta vừa mới đi ra, trái ngược với sự chờ đợi những lời ca ngợi, khi mọi người nhìn phía cô ta, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng ảm đạm đi vài phần.



Ngay cả Hàn Ngữ Yên suýt nữa bật cười.



Quá tầm thường.



Bộ lễ phục dạ hội tao nhã như vậy, thế nhưng ở trên người cô ta có vẻ vài phần bình dân.



Quần áo có đẹp hay không, vẫn là phụ thuộc vào người mặc. Nếu người mặc tư chất bình thường, nhất định không thể lấn át bộ lễ phục lộng lẫy quý giá như vậy.



Vân Thi Thi mặc vào, nó dường như tôn lên khí chất trời sinh của cô.



Mộ Uyển Nhu mặc nó, lại thành người làm nền.



Trong nhất thời, không khí lặng im, lại có chút tẻ ngắt.



Hàn Ngữ Yên xem xét thời thế, vội vàng cười tán thưởng nói: “Mộ Thiếu phu nhân, cô mặc bộ lễ phục này thật đẹp quá đi!”



Tầm thường đến không thể khen nổi, chỉ có vài câu ca ngợi ít ỏi, Tiểu Dịch Thần đều lập tức nghe ra tới trong lời nói của cô ta không có ý khen ngợi.