Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1609 : Bị Hoa Cẩm Đeo Bám
Ngày đăng: 23:39 29/04/20
Giọng nói Hoa Cẩm trầm ấm nhẹ nhàng như dòng suối, mang theo sức sống của tuổi sẽ, hấp dẫn của đàn ông, anh ta cứ bám lấy cô, dù cô tránh cỡ nào, cũng bị anh ta dính lấy như cái đuôi.
Mộc Tịch mạnh mẽ trấn tỉnh lại mình, đi theo phía sau.
Trong phim trường, có rất nhiều diễn viên phụ phối hợp diễn, chưa kể diễn viên quần chúng.
Trong đó, có rất nhiều cảnh, đều có mặt Hoa Cẩm.
“Khuynh Quốc” chiêu mộ nhiều diễn viên, phụ nhiều, quần chúng đông, không ít người đến thử vai, Hoa Cẩm là một trong số đó. Cổ trang không cần phải có tài năng diễn xuất, chỉ cần có ngoại hình và phong thái của bậc mĩ nam, như thế là đủ.
Vì thế, Vân Thi Thi và Hoa Cẩm sẽ sánh bước cùng nhau, không ít người thán phục hai người này.
Thực ra thì cô cũng khá ấn tượng với tạo hình của Hoa Cẩm trong vai diễn cổ trang.
Nhưng, thoạt nhìn cao quý bất phàm, không giống người bình thường, nhưng bên dưới thì… haiz…
Hình như anh ta… rất thích trêu đùa người khác.
Vân Thi Thi cau mày, phía dưới chân bước đi rất nhanh, đi đến một cái ghế, cô nhanh chóng ngồi xuống, Hoa Cẩm lập tức ngồi ngay xuống cái ghế đối diện, nhìn trực diện vào cô.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Vân Thi Thi mở kịch bản ra đọc, không thèm quan tâm.
Vân Thi Thi mở kịch bản ra đọc, không thèm quan tâm.
“Thi Thi, đừng lơ tôi thế chứ!”
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên nhìn, trừng mắt liếc anh ta một cái, tỏ vẻ xa cách: “Thi Thi không phải là cái tên để anh gọi đâu, phiền anh cách xa tôi một chút đi!”
Hoa Cẩm nghe thế, thì ánh mắt sáng lên, mỉm cười: “Thi Thi à, cô rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với tôi rồi! Nhưng mà… sao cô lại muốn tôi cách xa cô cơ chứ?”
Anh ta mặt dày nói, dơ hai tay lên vỗ vỗ má mình, sau đó ánh mắt rạng ngời nhìn cô: “Tôi không muốn phải giữ khoảng cách với người mình thích chứ!”
“Hoa Cẩm, tôi thực sự không đùa đâu!”
Vân Thi Thi nhẫn nhịn nói, cô đứng dậy, xoay người bỏ đi, không quan tâm đến anh ta nữa: “Tránh xa tôi ra, đừng làm phiền tôi nữa!”
“Thi Thi, sao cô lại lạnh lùng với tôi thế!?”
Hoa Cẩm hơu cúi thấp người: “Nhìn dáng vẻ của cô thì… để tôi đoán nhé, cô 20 tuổi rồi phải không?”
Mộc Tịch đứng một bên, đang đưa áo khoác lên người Vân Thi Thi, nghe xong thì bật cười nói: “Thi Thi 24 rồi!”
Vân Thi Thi thấy mình bị bán đứng, mạnh mẽ ngẩng đầu, oán hận nhìn cô ấy: “Mộc Tịch, cô…”
Mộ Tịch biết mình lỡ lời, nên cắn môi cúi đầu không nói gì.
Hoa Cẩm nghe xong thì mở to hai mắt nhìn.
“24 tuổi á…? Vậy ra… cô lớn hơn tôi một tuổi à, vậy cho tôi gọi cô là chị nhé, được không?”
Vân Thi Thi định từ chối, nhưng Hoa Cẩm đã nhanh chóng gọi: “Chị!”
Cái người này…!
Vân Thi Thi hít sâu một hơi, cố nhẫn nhịn.
Từ khi vào đoàn làm phim tới nay, cô vẫn luôn ghi nhớ lời của Tần Chu, bảo trì khoảng cách an toàn với Hoa Cẩm, nhưng mà anh ta lại như chướng khí bám riết không buông, vừa thấy cô là nhìn một cách bí hiểm, giờ lại trêu chọc cô, thế là thế nào?
Cô đuổi hoài sao anh ta không chịu đi?
Chẳng lẽ mặt dày vậy sao? Hay không biết người khác đang cố ý tránh mình?
Hay anh ta không nhận ra trên mặt cô luôn thể hiện sự chán ghét rất rõ rệt?
Mà mặt khác, mấy nữ diễn viên khác cứ mỗi khi thấy Hoa Cẩm là lại túm tụm hết về phía anh ta.
Nhan sắc của Hoa Cẩm, cũng có thể được xếp hàng top, vì thế trong phim trường có rất nhiều người muốn tiếp cận anh ta, nhưng Hoa Cẩm đối với ai cũng rất lạnh lùng, nên ai cũng không dám bắt chuyện.
Mà bây giờ, mọi người thấy Hoa Cẩm chủ động bắt chuyện với Vân Thi Thi, đúng là chuyện lạ, nhưng mà cô lại thẳng thừng lơ anh ta.
Hoa Cẩm ngược lại không hề giận cô…