Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 206 : Anh là ai?

Ngày đăng: 23:28 29/04/20


Vừa dứt lời, mặt của Mộ Nhã Triết chợt trầm xuống, thoáng cái lạnh lùng đanh lại.



Nhất thời, bầu không khí như gió rét, như thể vừa rồi còn nóng như núi lửa, giờ đã như rơi vào hầm băng vạn năm.



Vẻ không vui hiện rõ trên khuôn mặt của người đàn ông, hơi tức giận, đôi mắt thâm thúy như nước, nhiễm mấy phần giận dữ.



Giờ phút này, người trong lồng ngực anh, miệng lại lẩm bẩm tên của người đàn ông khác, đối với một người đàn ông kiêu ngạo như Mộ Nhã Triết mà nói, không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích biến tướng.



Dám gọi tên của người đàn ông khác, người phụ nữ ngu ngốc này!



“Cô đang gọi tên ai?”



Anh tức giận bấm hông cô, không nhẹ không nặng, chọc cho cô ngẩn người rồi nở nụ cười.



“Hì hì... Thật nhột nha, đừng cắn tôi...”



Vân Thi Thi ôm vai anh, tiếng cười dễ nghe như chuông bạc bay trong gió, vô cùng êm tai.



Cô cho rằng anh đang trêu đùa với cô?! Chết tiệt!



Bất thình lình anh cầm gò má cô, đầu ngón tay dùng mấy phần lực, cố ý bóp đau cô.



“A, đau quá...”



Vân Thi Thi đau kêu lên một tiếng, bởi vì đau đớn, càng như một con mèo đang rầm rì.



Cô nỗ lực giãy dụa, nhưng không dùng lực được, chỉ phí công nắm hai tay thành nắm đấm dùng sức đánh vai anh, lại đang hoa mắt, nắm đấm vung ra thất bại.



“Trứng thối! Buông...”



Cô vừa uất ức vừa bất lực cắn môi, cơ thể muốn tránh thoát, nhưng sức của người đàn ông rất lớn, cô không thể động đậy chút nào.




Người phụ nữ ngu ngốc này, anh há có thể cứ thế buông tha cô à?



Anh muốn cô phải khắc thật sâu, giờ cô đang ở địa bàn của ai, đang trong hoàn cảnh thế nào! Nếu không để cô phải chịu chút dạy dỗ, chỉ sợ cô sẽ không biết bản thân đang ở đâu đâu.



Bàn tay dứt khoát luồn vào làn váy của cô, ra sức xé rách, lễ phục vô giá bị anh xé thành hai nửa.



Ném váy mỏng vướng víu sang một bên, một tay đỡ hông cô, nâng cô lên cao.



“Tôi là ai?”



Âm thanh lạnh như băng, ở trong gió mát càng thêm lạnh lùng, thôi thúc suy nghĩ mờ mịt của cô, nỗ lực kéo lý trí của cô quay về.



“Không, không biết...”



“Nhìn cho rõ vào, tôi là ai!”



Mộ Nhã Triết cắn mạnh vào vai cô, không đạt được mục đích anh thề sẽ không bỏ qua cho cô.



Vân Thi Thi cố mở to hai mắt nhìn, nhưng trước mắt vô cùng mông lung.



Thể chất của cô rất đặc thù, từ trước đến nay không uống rượu, uống cạn một ly rượu vang đã là cực hạn của cô. Cảm giác say tới nhanh mà mãnh liệt, rời đi chậm chạp, trước mắt vẫn mơ hồ, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ.



Dáng vẻ khá cao nhỉ.



Cô chỉ có thể dựa vào chút nhận thức duy nhất còn sống, vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông, bị gió thổi nên lạnh như băng, vuốt cánh môi của anh, cũng không hề có độ ấm, mà lạnh thấu xương.



Mộ Nhã Triết thấy đầu óc của cô vẫn chưa tỉnh táo, mạnh mẽ bóp mặt cô kéo sát vào mặt anh, trừng mắt nhìn cô, ép hỏi lần nữa: “Tôi là ai?!”



Lần này, rốt cuộc Vân Thi Thi miễn cưỡng thấy rõ dáng vẻ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn như trời đất sụp đổ, vô cùng suy sụp.