Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2543 : Em Đã Phai Nhạt Trong Sinh Mệnh Của Anh

Ngày đăng: 23:46 29/04/20


Mộ Nhã Triết nói, “Nếu anh muốn tiến vào, cũng không cần thiết phải thông qua em.”



“…”



Lời này là bài xích trắng trợn rồi!



- - anh không cần thiết phải thông qua em!



Đây tính là cái gì?



Trong lòng Dung Huyên ngũ vị tạp trần, cô ta không biết sau khi cô ta rời đi, người phụ nữ đó lại nói gì với anh, quay đầu liền lạnh nhạt với cô ta như vậy!



Ngăn cách bởi cửa sổ sát đất, Vân Thi Thi mơ hồ nghe thấy ý tứ hàm xúc không tốt bên trong, có chút kinh ngạc hé môi mỏng!



Hóa ra người đàn ông này không phải là không có kiên nhẫn dụ dỗ mình!



Mà là anh biết rõ, cho dù dỗ dành an ủi thế nào, chuyện này nếu không giải quyết hoàn toàn, nhất định sẽ để lại ngăn cách trong lòng cô.



Mà anh quyết định, loại bỏ hoàn toàn ngăn cách đó.



Vì thế, anh quyết định giữ khoảng cách với Dung Huyên.



Người đàn ông này từ trước đến nay đều là mạnh mẽ vang dội, nghĩ cái gì đó, thì trực tiếp hành động!


“Làm sao vậy? Không tiện sao? Nếu không tiện, em lái xe qua đón anh nhá.”



“Không phải không tiện.”



Mộ Nhã Triết dừng một chút, lập tức nhếch môi nói, “Vợ anh không thích anh hẹn gặp riêng người phụ nữ khác.”



“…”



Dung Huyên ở bên kia điện thoại hoàn toàn im lặng không nói, từ trong microphone, mơ hồ nghe thấy tiếng cô ta hít vào một hơi, cùng với hít thở không thông, tựa hồ bị một câu này, làm thương tích đầy mình.



“Vì sao… Anh nhất định phải lạnh nhạt như vậy sao?”



Dung Huyên ấm ức nói, “Anh Triết, anh không thấy anh quá vô tình với em sao? Những lời này, thật sự làm người ta đau lòng!”



Mộ Nhã Triết cười nhạt, không e dè nói, “Huyên Huyên, anh biết tình ý của em với anh. Chỉ là một phần tình ý này, sớm đã chặt đứt vào mười bảy năm trước, ngày em di dân rồi. Mà anh bây giờ, yêu vợ mình, có gia đình hạnh phúc, là một người đàn ông, nhất định phải nghĩ đến cảm nhận của vợ.”



Dung Huyên ngớ người ra.



Những lời nói trắng ra của anh, làm người ta khó mà tiếp nhận.



“Mười bảy năm trước, em biến mất trong cuộc sống của anh, em theo người nhà di dân đi Ý, anh đúng là cực kỳ đau lòng, rất khổ sở, thậm chí nghĩ, học đại học sẽ đi đến nước Ý, đi theo em đến Ý. Nhưng mà năm ấy hai mươi tuổi, anh tiếp nhận mọi việc nhà họ Mộ, từ đó trở đi, tên của em hoàn toàn phai nhạt trong sinh mệnh của anh.”



Dung Huyên nhịn không được, vội vàng thổ lộ, “Nhưng anh chưa bao giờ phai nhạt trong sinh mệnh của em!”



Mộ Nhã Triết cười nói, “Chuyện này khác biệt.”



“Khác chỗ nào?”