Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 264 : Cậu không cần cha

Ngày đăng: 23:29 29/04/20


Là chú ta?



Tại sao chú ta lại đến tới này?



Cậu còn tưởng rằng chỉ có mình mẹ sẽ tới? Làm thế nào người đàn ông này cũng đến?!



Hữu Hữu biểu tình căng thẳng, môi mỏng nhấp thành một đường cứng đờ, trong lòng hết sức không vui.



Vân Thiên Hữu lần đầu tiên gần gũi mà quan sát kỹ người đàn ông này như vậy, cha ruột của cậu, lần đầu tiên cậu thấy là ở trang bìa tạp chí tài chính và kinh tế.



Mới đầu cậu cho rằng, những bức ảnh chụp kia nhất định là đã qua xử lý, nếu không, trên đời này làm sao có thể tồn tại một người đàn ông hoàn mỹ như thế.



Dung mạo tuấn mỹ, chín chắn trầm ổn, phong thái ngút trời, đặc biệt là gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia, dù chỉ là lộ ảnh chụp, đều khiến người khác không khỏi kinh sợ.



Lần trước nhìn thấy ông ta, là tại tiệc rượu, cậu tận mắt nhìn thấy người đàn ông với khuôn mặt tuấn mỹ cùng thân hình cao gầy này, thì ra, một người hoàn mỹ đến vậy cũng tồn tại.



Đến giờ phút này, khi hai cha con mặt đối mặt nhau, cậu nhìn qua Tiểu Dịch Thần, dùng đôi mắt đánh giá kỹ lưỡng Tiểu Dịch Thần để soi xét người đàn ông này, trong mắt dần có chút khó tin.



Quả là một người đàn ông cái ưu tú!



Nhưng, cũng là một người đàn ông bá đạo.




Dần dần, đối với khái niệm về người cha, cậu dần dần phai nhạt.



Không có người đàn ông trong gia đình, vậy thì cậu sẽ trở thành một người đàn ông.



Cậu sẽ bảo vệ mẹ, không tiếc bất cứ điều gì, không từ thủ đoạn nào.



Có lẽ ở trong mắt Lý Hàn Lâm, Vân Thiên Hữu thành thục tuyệt phi tầm thường hài tử có thể so sánh. Nhưng ông lại không biết rằng, Hữu Hữu bất quá phải trang bị cho bản thân vốn yếu ớt thật kỹ càng, cẩn thận mà che giấu từng chút một.



Ở trước mặt Vân Thi Thi, cậu nhóc tỏ ra hiểu chuyện ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời.



Hiện ra ở trước mặt Lý Hàn Lâm, cậu nhóc lại phúc hắc trầm ổn, quyết đoán bất phàm.



Cậu không cần một người cha nào cả!



Cậu không muốn cùng bất kỳ ai chia sẻ sự yêu thương của mẹ!



Nghĩ đến đây, bàn tay nhỏ của Hữu Hữu càng thêm ôm chặt bả vai mẹ.



Người đàn ông này đang từng bước chiếm hết mọi thời gian của mẹ, cậu không thể ngồi yên được.



“Mẹ, tại sao hai ngày liền mẹ đều không về nhà! Trong nhà chỉ có mình Hữu Hữu, Hữu Hữu sợ quá a……”



Khuôn mặt nhỏ của Vân Thiên Hữu dựa vào vai Vân Thi Thi, tiểu xảo cánh môi lúc đóng lúc mở, phát ra tiếng khóc nức nở run rẩy không ngừng, giọng trẻ con ấm ức nghẹn ngào làm bất kỳ ai nghe xong đều đau lòng không thôi.



Nhưng đồng thời làm nũng, một mắt cậu bé lại lạnh như băng mà nhìn chăm chú Mộ Nhã Triết, một khuôn mặt cao ngạo ấy không có bất kỳ thiện ý nào.