Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3130 : Quả Trám (51)

Ngày đăng: 23:51 29/04/20


Như vậy, nhân duyên trong lớp của tôi vốn u ám, càng không có ai dám đến gần tôi.



Nam sinh không dám đến gần, là vì tránh hiềm nghi.



Nữ sinh xa cách tôi, chắc là cảm thấy yêu đương lúc học trung học, cực kỳ vớ vẩn, cực kỳ trái với lẽ thường.



Có một số người cảm thấy, tôi làm bẩn cái tên Tô Kỳ này, không xứng làm bạn bọn họ.



Mà tôi không quan tâm.



Lúc đó, tôi chờ mong Tô Kỳ sẽ cứu tôi, hi vọng anh ta có thể dẫn tôi ra khỏi vòng luẩn quẩn, hi vọng anh ta có thể dẫn tôi rời đi thế giới tuyệt vọng Đông Vũ mang đến cho tôi.



Tôi rất muốn yêu anh ta.



Tôi rất muốn yêu một con trai tuấn tú như ánh mặt trời, sau đó mang theo anh ta đúng lý hợp tình xuất hiện trước mặt Đông Vũ, mỉm cười nói, anh, em yêu rồi.



Đây là bạn trai em.



Toàn bộ mọi người đều biế tôi và Tô Kỳ đang yêu, Đông Vũ cũng không ngoại lệ.



Bởi vậy, buổi tối tan học ngày đó, đi đến cửa trường học, tôi không thấy Tô Kỳ, trái lại thấy vẻ mặt xanh mét của Đông Vũ.



Anh đeo cặp sách, quần áo hỗn loạn, tóc đen vốn gọn gàng, trái lại che kín mắt, trên mặt anh có vết bầm tím rõ ràng, cẩn thận nhìn kỹ một chút, có thể nhìn ra được anh đánh nhau.




“Hai người hôn nhau rồi sao?”



Tôi gật gật đầu.



Đôi mắt anh ngẩn ra, lại hỏi tiếp, “Hai người… Hai người còn có hành động thân mật…”



Anh hỏi một nửa, cảm thấy khó chịu không hỏi tiếp.



Tôi lại càng cảm thấy xấu hổ, trên mặt nóng bỏng, bởi vì tôi lập tức đoán được anh muốn hỏi cái gì.



Nếu nói thẳng ra, anh ấy muốn hỏi tôi và Tô Kỳ lên giường hay chưa.



Lúc đó, không biết tôi ôm ấp mục đích gì, vô cảm nói, “Nếu em nói có thì sao?”



“Không thể!”



Đông Vũ lập tức không khống chế được, nghiêm mặt hỏi, “Là vì trả thù anh sao?”



“Trả thù? Vì sao em lại muốn trả thù anh?”



Tôi phản ứng vài giây, “A…” một tiếng, lạnh lùng bật cười, “Anh cho rằng, em sẽ tức giận chuyện anh tìm bạn gái sao?”



Tôi cười cười, nói, “Đừng nên suy nghĩ linh tinh, không có.”



Nói xong, tôi nghiêng đầu sang chỗ khác muốn đi.



Bởi vì tôi sợ nếu tiếp tục đối mặt với anh, hốc mắt tôi sẽ lên men.



Anh quay xe đạp lại, đuổi theo, kéo dây cặp sách của tôi nói, “Lên xe!”