Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3135 : Quả Trám 56

Ngày đăng: 23:51 29/04/20


Từ trước đến giờ tôi không hề biết, rượu có thể khiến một người trở nên như vậy.



Nhưng tôi cũng hiểu được, tại sao nhiều người khi đau khổ lại tìm đến rượu như vậy, vì chỉ khi uống say con người ta mới thoát khỏi tất cả trói buộc mà đem toàn bộ đau khổ trong lòng giải phóng ra ngoài.



Khoảng khắc đem toàn bộ đau khổ kia giải phóng ra, tôi còn cảm thấy rất thoải mái!



Tôi nhớ mang máng, tôi bắt được cổ áo của ai đó, dồn dập hỏi: “Nói đi, tại sao tôi lại không thể thích Dông Vũ? Tại sao chứ?



“Tại sao tôi không thể hôn anh ấy?”



“Tại sao tôi không thể kết hôn cùng anh ấy?”



“Tại sao…… Anh ấy rõ ràng thích tôi, nhưng rồi lại kháng cự tôi?”



……



Đúng vậy.



Doãn Đông Vũ thích tôi.



Anh ta cho rằng tôi mãi mãi cũng không lớn lên, vĩnh viễn là một cô gái nhỏ nhắn ngây thơ, không rõ thế sự.



Nhưng anh ấy tưởng tôi không nhìn ra sao?



Lần đầu hôn nhau, rõ ràng trong ánh mắt anh ấy say mê cùng giãy giụa.




Cảm giác nóng rực ở một nơi đã cho tôi biết, cơ thể tôi đã thay đổi, mà tôi hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về thay đổi đó.



Tôi cầm lấy chăn trên người ngồi dậy,lúc này tôi mới ý thức được có người nằm bên cạnh tôi.



Tôi quay đầu lại để nhìn, thì thấy rõ ràng hơn.



Một người con trai xa lạ.



Anh ta là ai?



Sao anh ta lại ngủ ở đây?



Càng quan trọng hơn, tại sao tôi và anh ta đều không mặc áo quần?



Tôi lập tức giở chăn lên, lấy hết dũng khí nhìn cô thể mình trong chăn, tay của anh ta lúc này còn đang tùy tiện ôm eo của tôi.



Tôi lập tức tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn.



Giống như một hồi chuông cảnh tỉnh vừa được gióng lên, toàn bộ dây thần kinh đều căng chặt đến phát đau.



Phần thân thể bên dưới truyền tới một cảm giác đau rát.



Nhưng nỗi đau này hoàn toàn không thể so sánh với nỗi đau trong tim, tôi hoàn toàn chết lặng, cùng với một cảm giác vô cùng xấu hổ.



Chỉ là, tôi cũng không hét lên một cách chói tai, cũng bởi vì ngay khi tiếng hét còn chưa ra khỏi họng thì đã bị sự xấu hổ làm kẹt trong cổ họng, không thể hét ra!



Tôi cứ như vậy mà ngơ ngác ngồi đó, đại não như bị một bàn tay vô hình khoét rỗng, không có kêu to, cũng không khóc ầm lên.



Tôi nghĩ đây là một giấc mơ, tôi cũng mong rằng đây chỉ là một giấc mơ.



Tôi muốn tỉnh lại để quay về với hiện thực, thế nhưng hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn, những gì không muốn nhất đã thực sự xảy ra.