Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3179 : Quả Trám (Hoàn)

Ngày đăng: 23:51 29/04/20


Khi còn bé, tôi biết sử dụng tay chân hoàn hảo để leo cây, rồi từ trên cây đó hái quả dại ăn, thấy nhiều trong phim võ hiệp, tôi cảm thấy những quả dại này, có thể là đan dược thần kỳ, ăn vào nhất định có thể trường sinh bất lão.



Hái được một quả ô liu còn chưa chín, ăn vào trong miệng, vừa chua vừa chát, không có vị ngọt.



Có thể đó chính là thanh xuân của tôi.



Có chút mộng tưởng!



Có chút tình cảm, đã định trước là chỉ có thể nhìn.



Có chút hứa hẹn, giống như là bọt biển, chạm vào liền tan biến.



Có chút dối trá, có thể lừa dối chính mình.



Nhưng mà Đông Vũ, trong cuộc đời tôi, lời nói dối thất bại nhất, dù cho tôi tự lừa bản thân, rằng tôi không thích anh.



Nhắm mắt lại, để cho tôi quên anh, nhưng mà nước mắt chảy xuống, không thể tự lừa được con tim mình.



***********



Trong hôn lễ, giáo đường được trang điểm đổi mới hoàn toàn, hoa tươi, lụa trắng, thánh khiết mà mỹ lệ.



Tôi cũng tham gia, sau khi sửa sang xong số hoa, quay đầu lại, đã thấy cô dâu đang chạy tới hội trường.



Đông Vũ phụ trách tiếp khách, mà cô dâu thì được trang điểm trong phòng hóa trang.



Khi tôi cầm hoa tưới đi tới chỗ của thợ trang điểm, cắm một bó hoa hồng vào trong bình.



Cô dâu thấy tôi, mỉm cười, biểu tình thân thiện, chỉa vào người tôi cười nói: "Em chính là Doãn Hạ Thuần sao?"



Tôi quay đầu lại, lặng lẽ gật đầu.



" Đông Vũ bình thường rất hay nhắc tới em!"



Cô dâu cong môi, lại nói: "Có đôi khi, ngay cả nằm mơ, cũng đều kêu tên của em!"




Tôi đúng là vẫn chưa có dũng khí, để chứng kiến một màn kia.



Như là một bại binh chạy trốn, nghe lời tuyên thệ vang lên.



Trong giáo đường, truyền đến âm thanh nghiêm túc của cha xứ: "An Ninh, con có nguyện ý để người đàn ông này làm chồng mình hay không, kết hôn với cậu ấy? Bất kể là bệnh hay khỏe mạnh, bất kể là bần cùng hay sao đi nữa, con đều yêu cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, tôn trọng, tiếp nhận cậu ấy, vĩnh viễn không thay đổi cho tới khi mất đi sinh mệnh?"



Tôi cúi đầu, lấy hộp nhẫn ra từ trong túi, mở ra, trên nhẫn là một viên kim cương, nằm ở đó.



"Anh! Sau khi lớn lên, anh có giống như nam chính trong TV vậy, mua cho em một chiếc nhẫn có viên kim cương thật to, sau đó tự mình đeo lên tay em, có được không?"



Khi còn bé, tôi từng ôm nguyện vọng như vậy.



Mỗi cô gái, nhất định đều có một mộng tưởng đối với hôn nhân.



Tôi ước mơ có một ngày, có thể đứng trong giáo đường, nhìn anh cầm trên tay một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, sau đó nhẹ nhàng, đeo vào ngón áp út cho tôi, thực hiện lời hứa của mình.



Nhưng mà, nhẫn không nhất định phải là kim cương cao quý, mà người đàn ông đứng cùng tôi trên giáo đường, người đàn ông nắm tay tôi, nhất định phải là anh.



Trước đêm kết hôn đó, anh từ trong túi lấy ra một hộp quà tinh xảo, mở ra, dưới ánh trăng, là một viên kim cương, toát ra ánh sáng mê người.



Lúc tuổi thơ, một câu nói vô tâm của tôi, lại khiến anh ghi nhớ trong lòng.



Dựa lưng vào anh, tôi cầm cái hộp này như vật chí bảo, nhỏ nhắn mà tinh xảo, hàm chứa nước mắt, cười đến là thỏa mãn.



Cuộc đời tôi có nhiều mộng tưởng hư vô và mờ mịt, dĩ nhiên không ngờ tới, một trong số đó đã được thực hiện.



Tôi nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra, cẩn thận đeo vào ngón áp út, khép bàn tay lại, nhìn viên kim cương trên tay, không khỏi cong môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.



Tôi mở miệng, cơ hồ đang trả lời câu hỏi của vị cha xứ trên kia: "Con nguyện ý!"



Âm thanh giọng nói của Đông Vũ vẫn cứ vang vọng bên tai.



Nếu như yêu nhau, thực sự không có cách nào được ở chung một chỗ, chi bằng lúc đó, cứ vướng víu cả đời!