Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 352 : Nổi cơn thịnh nộ

Ngày đăng: 23:29 29/04/20


“Sao lại sợ tôi như vậy? Tôi đâu có ăn cô đâu!”



Trong lòng Lý Lan nóng ruột, trên mặt vẫn thể hiện sự cung kính như cũ, cười nói: “Ai! Giám đốc Tiền, nha đầu này tuổi còn nhỏ, nên không hiểu gì! Chỉ sợ hầu hạ ngài không tốt! Nếu không, ngài xem, mấy hôm nữa tôi sẽ chọn từ công ti mấy cô gái ‘biết làm việc’ đưa đến chỗ ngài được không? Ngài xem...thế nào?”



Người phụ nữ này, không phải kiểu người đơn giản!



Làm việc quá khéo đưa đẩy!



Nhưng câu nói này lại khiến trong lòng Vân Thi Thi cảm thấy sởn gai ốc!



Cô chỉ nghe nói, giải trí Hoàn Vũ là công ti giải trí số một số hai trong nước, nghệ sĩ xuất thân từ Hoàn Vũ đa số đều là diễn viên hoặc ca sĩ nổi tiếng, mà ở trong miệng Lý Lan, lại thành người ‘hầu hạ’?



Lẽ nào trong giới giải trí, không có chỗ nào trong sạch sao?


Phụ nữ có cũng được mà không có chẳng sao! Bởi vậy Tiền Thiếu Hoa này chẳng không kiêng kị gì. Thậm chí còn nghĩ rằng, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cậu Mộ còn có thể tính toán với lão sao?



Nhưng cô không phải người ở cạnh giám đốc nhiều năm mà vẫn nhìn ra được, cô gái này ở trong lòng giám đốc Mộ, không giống những người khác!



Là đặc biệt!



Trong lòng Lý Lan thở dài một tiếng, khẽ nắm chặt tay Vân Thi Thi, Tiền Thiếu Hoa vẫy tay với Vân Thi Thi, ý bảo cô qua đấy, Vân Thi Thi lại lạnh lùng không nói lời nào, sắc mặt không đổi sát lại gần Lý Lan, không động đậy. Tiền Thiếu Hoa nhìn mà nóng nảy!



“Ai da! Con bé kia! Sao không hiểu chuyện thế! Cô Lý dạy cô thế nào vậy!”



Vân Thi Thi mím môi, mở miệng định quát lại, nhưng không thể phát ra âm thanh gì.



Tay cô bị Lý Lan nhéo nhéo, ý bảo, hình như cô không nên mở miệng. Vì vậy lại cắn môi.



Lý Lan vội nói: “Giám đốc Tiền, ngài có thể nể mặt giám đốc Mộ chút được không? Dù sao nha đầu này cũng là người của ngài ấy, người khác không đụng được, giám đốc Tiền ngài...”



Ý cười vốn không kiên nhẫn trên mặt Tiền Thiếu Hoa lập tức biến mất, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, giọng nói cao lên mấy nấc, như quan lớn quát dẹp đường: “Đừng có mà cứ lôi giám đốc Mộ, giám đốc Mộ! Đáng ghét! Giám đốc Mộ thì sao?! Nhiều lúc cậu ta cũng phải nhìn sắc mặt tôi mà làm việc đấy?! Dù con nhóc đó có ở trên đầu quả tim của cậu ta thì bây giờ tôi cũng phải mang đi! Lẽ nào cô cố ý làm ngược lại lời tôi à?”