Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 412 : Dịch Thần bị vứt bỏ

Ngày đăng: 23:30 29/04/20


“Cái gì?”



“Con nói con không muốn! Con không muốn lần khác, con chỉ muốn hôm nay, cha đi chơi cùng con!” Tiểu Dịch Thần phát tiết hết những tủi thân và chua xót kiềm nén trong lòng ra, cậu rất ít khi khóc, nhưng khi nói những lời này, viền mắt không kìm được mà ươn ướt.



Gì mà lần tới, thật sự sẽ có lần tới ư?



Nhưng... dựa vào đâu chứ, hôm nay là sinh nhật cậu mà?



“Dịch Thần, không được quá tùy hứng!”



“Con muốn ở lại chơi, con không muốn đến bệnh viện với nó, con không muốn!” Tiểu Dịch Thần bĩu môi.



Sự tùy hứng của cậu khiến Mộ Nhã Triết khó chịu, vì vậy lạnh lùng ném lại một câu: “Vậy con tự chơi đi!”



Dù sao, anh đã sớm dặn dò người quản lí Thung lũng cổ tích, dù anh không ở đây thì cũng sẽ có người chăm sóc cậu nhóc, cậu đã muốn chơi, vậy thì để cậu tự chơi cho sướng ở công viên đi!



“Phập” một tiếng, cửa xe đóng lại.



Xe cứu thương hú còi đi.



Tiểu Dịch Thần trợn mắt há mồm đứng sững tại chỗ, mãi đến khi xe rời đi rất lâu, vẫn chưa có phản ứng.



Đây là cha... bỏ rơi cậu sao?
Đây là cha... bỏ rơi cậu sao?



Không cần cậu nữa sao?



Để cậu lại đây một mình, là đang trừng phạt cậu sao?



Nhưng cậu đã làm gì sai? Lại trừng phạt cậu như vậy?!



Rõ ràng là Tống Ân Hi kia dùng thủ đoạn, muốn cướp cha cậu đi mà?



Cậu vốn nên ngoan ngoãn lên xe, không nên tùy hứng như vậy, bảo muốn ở lại chơi là do tức quá mà nói, không muốn cúi đầu thỏa hiệp.



Đây không phải chấp niệm với sinh nhật, mà là cậu tủi thân, dựa vào đâu tất cả những điều cậu mong đợi, đều dễ dàng bị phá hủy như vậy.



Rõ ràng cậu không làm gì sai, rõ ràng không thẹn với lương tâm, nhưng cha không tin cậu, vậy có thể làm gì được?



Tiểu Dịch Thần cúi đầu, khóe miệng run run, muốn khóc, nhưng cậu không muốn rơi nước mắt nên cố nuốt vào trong.



Như đang giận dỗi, lấy tay lau mạnh khóe mắt ươn ướt, ngẩng mặt lên, là biểu cảm lạnh băng không nói một lời.



Phải đi thôi!




Đi thôi! Một mình cậu, vẫn có thể chơi rất vui vẻ!



Lý Hàn Lâm bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Dịch Thần, trong lòng thầm than, khuôn mặt của cậu nhóc này thật sự quá giống giám đốc Vân a.



Bình thường, sinh đôi rất ít người lớn lên giống y hệt nhau.



“Cậu Mộ...” Lý Hàn Lâm cười híp mắt sán tới, có chút lấy lòng.



Tiểu Dịch Thần quay mặt đi lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi.”



Mộ Nhã Triết không ở đây, cậu như khôi phục lại làm Tiểu Dịch Thần trước kia, lạnh băng, trầm mặc ít nói.



Đeo balo lên, Tiểu Dịch Thần đi về phía mục tiêu tiếp theo, bỏ lại một câu: “Tự tôi chơi được, các người không cần đi theo.”



Lý Hàn Lâm sao có thể nghe theo lời cậu được, trước khi Mộ Nhã Triết đi đã dặn ông phải chăm sóc cậu bé cho tốt.



Vì vậy, bảo mẫu Lý lên tiếng: “Phái mấy người thầm theo sau bảo vệ cậu ấy, đừng để cậu ấy phát hiện!”



“Dạ.”



Vì vậy, một đám vệ sĩ trùng trùng điệp điệp rồi lại cẩn cẩn thận thận đi theo sau Tiểu Dịch Thần.



Từ nhỏ đã trải qua huấn luyện đắc chủng, Tiểu Dịch Thần há có thể không nhận ra sao?



Nhưng cậu không muốn để tâm nhiều như vậy.



Nếu đã tới đây, tôi sẽ tự mình chơi thật vui.