Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 414 : Mẹ đừng nghịch ngợm!
Ngày đăng: 23:30 29/04/20
Bảo bối thật có bản lĩnh, nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu, mọi u ám, muộn phiền đều được thổi bay đi hết.
“Không đâu không đâu, mẹ về rất sớm mà.”
Nói rồi, Hữu Hữu kéo Vân Thi Thi vào phòng, lấy ra hai chiếc áo thun nói: “Mẹ, chúng ta thay áo này đi! Là đồ mẹ con đó!”
Áo mẹ con này màu xanh nhạt, thiết kế phổ thông, chỉ có khác biệt nho nhỏ là, đây là trang phục mẹ con của công ti Nhạc Trí.
Đây là áo do chính Hữu Hữu tự thiết kế, trên áo thun là nét vẽ đơn giản, có cha, có mẹ, ở giữa là một cậu bé, lối vẽ non nớt nhưng tỉ mỉ, bán rất chạy.
Bức tranh này, vốn là cậu muốn tặng cho mẹ, nhưng cảm thấy mình vẽ không được đẹp lắm, bởi vậy giấu nhẹm đi, không lấy ra nữa, sợ mẹ không thích.
Không ngờ ý nghĩ kỳ lạ này, nhàm chán phác thảo lên trang phục, lại rất được hoan nghênh.
“Chiếc áo này là...”
“À, ông ngoại mua cho.” Hữu Hữu nói: “Hôm qua con và ông ngoại đi dạo phố, con thấy bộ áo mẹ con này rất thú vị nên...”
“Ừm! Nét vẽ trên chiếc áo này rất đẹp, có vẻ ngây ngô!” Vân Thi Thi cười nói.
“Thật sao?” Trên mặt Hữu Hữu hiện lên màu đỏ ửng ngượng ngùng, mẹ bảo bức tranh này đẹp, có nghĩa là thích cậu vẽ.
“Thật sao?” Trên mặt Hữu Hữu hiện lên màu đỏ ửng ngượng ngùng, mẹ bảo bức tranh này đẹp, có nghĩa là thích cậu vẽ.
Hữu Hữu che miệng cười trộm, đuôi lông mày đắc ý nhếch lên, bởi một câu khen ngợi này của Vân Thi Thi mà trong lòng hài lòng ngọt ngào.
Vân Thi Thi cầm áo thay, sau đó quay sang thay quần áo cho Hữu Hữu, Vân Thi Thi rất thích chăm chút cho trang phục của cậu.
Hữu Hữu trời sinh đáng yêu, bởi vậy mỗi khi đưa cậu ra ngoài sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt.
Vân Thi Thi buộc cho cậu một cái khăn quàng cổ phong cách Anh, kết hợp với đôi giày thiết kế theo quốc kì nước Anh, đeo thêm cặp kính râm, cậu nhóc lập tức hóa thân thành người mẫu trên tạp chí thời trang trẻ em, tuấn tủ đáng yêu.
Hôm nay nhiệt độ hơi cao, bởi vậy không quên đội cho cậu một cái mũ, xoay vai cậu ngắm nghía, Vân Thi Thi lập tức bày ra vẻ si mê nói: “Em nhỏ Thiên Hữu thật đẹp trai nha!”
Hữu Hữu bị Vân Thi Thi khen ngợi chọc cho mím môi cười, trên mặt càng thêm thẹn thùng, song không che giấu được sự hớn hở: “Mẹ đừng làm rộn!”
Hai mẹ con đứng trước gương, cười nói với nhau.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, xuất phát!
Hai mẹ con ngồi taxi, đi đến chỗ mục tiêu!
Dọc đường đi, ngoài cửa sổ ngập tràn ánh nắng!
Vẻ mặt Vân Thiên Hữu thích ý dựa vào Vân Thi Thi, đầu gối lên cánh tay cô, nhìn hàng cây không ngừng vút qua ngoài cửa sổ.
Những tia nắng đầu hè loang lổ, chiếu vào trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu, lấp lánh như sao.
“Mẹ...”
“Ừ?”
Hữu Hữu ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự ngây ngô: “Mẹ nói xem, nếu con vĩnh viễn không trưởng thành thì tốt biết bao?”
Vân Thi Thi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Như vậy, sẽ có thể luôn dính lấy mẹ nha.”
Hữu Hữu chậm rãi nói: “Con mãi mãi không lớn lên, mẹ mãi mãi không già đi, chúng ta cứ như này, thật tốt đúng không?”
Cậu nói những câu này vô cùng trịnh trọng, Vân Thi Thi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu mà buồn cười, nhưng lông mày cậu bỗng nhíu chặt lại.
“Thế nhưng cũng không được.”
“Ừ?”
“Chỉ khi Hữu Hữu trưởng thành thì mới có thể bảo vệ mẹ, không cho bất cứ ai bắt nạt mẹ.”