Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 502 : Mộ uyển nhu mới là kẻ trộm

Ngày đăng: 23:30 29/04/20


"Nhưng mà... Bọn họ đều nói em là kẻ trộm!" Vân Thi Thi che mắt lại, khóc òa lên.



Dường như trở lại trong cô nhi viện mười mấy năm trước, cô bị đám trẻ vây quanh, kinh hồn bạt vía mà nghe những lời chỉ trích xoi mói lạnh lùng kia.



Trí nhớ bị đè nén mười mấy năm bỗng chốc thoát khỏi lồng giam, những lời nói độc ác kia quanh quẩn bên tai, những khuôn mặt lạnh lùng ác độc kia dường như hiện lên ngay trước mắt, những tiếng chửi rủa, tiếng đấm đá lần lượt vọng về, giống như đang đâm từng nhát dao vào trong lòng cô, liên tục hành hạ cô.



Âm thanh ồn ào bên tai khiến cô không chịu nổi, Vân Thi Thi dùng tay ra sức che lỗ tai, gần như không thể hít thở nổi, lớn tiếng khóc lên: "Tôi không phải là kẻ trộm! Tôi thật sự không phải là kẻ trộm, Mộ Uyển Nhu mới là kẻ trộm, cô ta trộm đồ của tôi! Đó là đồ của tôi..."



Tần Chu ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại thấy mấy nhân viên phục vụ vây quanh đều đang hết sức lúng túng, nụ cười lịch sự ban đầu cũng dần trở nên cứng nhắc, hai bên nhìn nhau hồi lâu, thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần Chu thì lắc đầu một cái, bọn họ cũng chỉ vừa mới tới, căn bản không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.



Lúc nghe thấy tiếng động chạy tới, Vân Thi Thi đã mất hồn mất vía, cứ lẩm bẩm một mình như thế này rồi.



Tần Chu lại cúi đầu, nhìn Vân Thi Thi đang nhắm chặt hai mắt, toàn thân không ngừng run rẩy, cả người quỳ trên sàn, co rụt người lại, đầu vai rung rung, dáng vẻ tuyệt vọng như vậy khiến cho Tần Chu không tránh khỏi đau lòng.
Cô đã cố gắng chôn giấu những ký ức như cơn ác mộng kia, nhưng hôm nay phần ký ức kia lại trỗi dậy, sự uất ức và khủng hoảng đã bị đè nén nhiều năm bây giờ cùng lúc đổ ập xuống.



Tần Chu thấy cô không đủ sức gượng dậy bèn khẽ cắn răng, đỡ lấy cô, nhưng hai chân cô dường như đều đã mềm nhũn ra, anh ta không thể làm gì khác là bế cô lên.



Tần Chu lái xe, không trở về công ty mà đưa Vân Thi Thi trở lại phòng trọ của anh ta.



Sau khi vào nhà, Tần Chu ôm cô đến đặt trên giường, đắp chăn lên cho cô.



Vân Thi Thi cúi đầu, chui vào trong chăn, cả người co rúm lại, ôm chặt lấy chính mình, giống như không hề có chút cảm giác an toàn nào, chỉ có thể tự mình bảo vệ bản thân, vô cùng bất lực.



Tần Chu thở dài một tiếng, nhưng cũng không có cách nào khác, trên đường đi anh ta đã không ngừng hỏi nhưng cô cũng chỉ co người ngồi vào trong góc, đầu cúi gằm, dường như không nghe thấy câu hỏi của anh ta, không hề trả lời tiếng nào.



Anh ta chưa từng thấy qua người nào bị mất tự chủ đến mức này.



Anh ta ngồi ở mép giường, im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng nói: "Thi Thi, cho dù như thế nào đi nữa, em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi!"