Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 561 : Anh Không Được Sao?
Ngày đăng: 23:31 29/04/20
Cố Tinh Trạch cũng vì vậy, trái tim đau đớn.
Anh cảm thấy người phụ nữ này khờ hết thuốc chữa, hơn nữa còn bởi vì một người đàn ông mà đặt mình vào cảnh ngộ đáng thương như vậy.
Đồng thời, anh cũng hiểu được chính mình đã không thể cứu vãn được, mặc dù tầm mắt của cô chưa bao giờ rời đến trên người anh, nhưng anh vẫn quan tâm đến hỉ nộ ái ố (vui buồn mừng giận) của cô.
Thật sự đã bại dưới tay cô ấy rồi.
Anh cũng không còn cách nào khác.
Cố Tinh Trạch ngẩng mặt, bên trái là âm thanh như tiếng kim loại va chạm vào nhau trong quán bar cơ hồ như muốn xuyên thủng màng tai, bên phải là thanh âm khóc thút thít cẩn thận dè dặt của cô gái.
Một loại cảm giác vô lực không hiểu từ đâu bao phủ lấy anh.
Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút không cam lòng, vì thế hai tay anh nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, nói.
"Anh không được sao?"
Giọng nói trầm thấp từ tính lại thanh khiết như rượu vang lên.
Đôi mắt thâm thúy dừng trên khuôn mặt cô, mi tâm nhíu lại.
"Nhất định phải là anh ta? Anh không được sao?" Anh hỏi cô như vậy.
Vẻ mặt Vân Thi Thi đầy ngạc nhiên, đối với câu hỏi đột ngột của anh, cô có chút khó hiểu.
Cho dù như vậy anh vẫn muốn tranh thủ cơ hội.
Biểu tình trên mặt Cố Tinh Trạch bỗng nhiên có chút cô đơn. Cô nhìn anh vừa có chút băn khoăn bất an lại vừa có chút áy náy.
Nếu đã nhận ra tâm ý của anh cô sẽ không thể thản nhiên đối mặt với anh được nữa.
Với anh, cô chỉ có thưởng thức cùng tôn kính, không có tình cảm gì khác.
Nếu đã không có tình cảm thì không thể tiến gần hơn nữa, cho anh hi vọng sẽ khiến anh thất vọng.
Cô không gánh nổi trách nhiệm.
Thấy vẻ mặt cô có chút bối rối, tựa hồ như có chút bất ngờ không phòng bị đối với nụ hôn đột ngột của anh.
Anh vươn tay, khẽ xoa mái tóc của cô: "Thực xin lỗi, đã quá chừng mực với em rồi."
"Không... liên quan." Cô có chút mất tự nhiên nói.
Trong lòng, lại bởi vì Cố Tinh Trạch không khống chế được thổ lộ mà kinh hãi không thôi.
Vân Thi Thi xoay người sang chỗ khác, trong mắt thoáng qua chút giãy giụa, sau đó liền nhìn Cố Tinh Trạch, miễn cưỡng cười nói: "Đi thôi, chúng ta trở về."
Nói xong, cứ thế đi về phía ghế dài.
Cố Tinh Trạch có chút vô lực nhếch môi, theo sau cô.
Hai người một trước một sau mỗi người mang trong mình một tâm sự riêng.
Nếu giờ phút này cô quay đầu lại, chắc chắn sẽ thấy mất mác cùng đau khổ trên khuôn mặt anh.
Đau đớn ấy giống như bị một mũi dao đâm phải, khắc sâu vào trong lá phổi, cùng với đó là mỗi lần hô hấp đều sẽ đau đến tận xương tủy.