Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 616 : Đứa nhỏ này không phải là của cha cháu
Ngày đăng: 23:31 29/04/20
Mang thai!?
Vân Thiên Hữu ánh mắt gắt gao mà nhìn chàm chằm vào tờ giấy báo cáo, ánh mắt sắc bén, cơ hồ nếu như có một thanh kiếm sắc, cậu muốn đâm thủng trang giấy kia!
Người phụ nữ này, tại sao cô ta có thể mang thai được?
Không phải cô ta vô sinh hay sao, vậy mà hiện giờ, làm thế nào lại được chẩn đoán là đang mang thai cơ chứ?
Đùa cái gì vậy.
Vân Thiên Hữu có chút hoài nghi mà đem tờ giấy kết quả chẩn đoán nhìn kỹ lại một lần nữa, xác định chính mình cũng không nhìn lầm.
“Tin tức này có đáng tin không?”
“Đáng tin cậy, người phụ nữ này thật sự mang thai.”
Lý Hàn Lâm một bên xem mặt đoán ý, một bên kiên nhẫn mà giải thích.
Đứa trẻ trong bụng cô ta rốt cuộc là của ai?
Chẳng lẽ là của Mộ Nhã Triết sao?
Chẳng lẽ là của Mộ Nhã Triết sao?
“Đáng chết!” Vân Thiên Hữu một tay đem báo cáo chẩn đoán mang thai kia vo thành một nắm giấy vụn, trong ánh mắt xinh đẹp tỏa ra cơn giận ngùn ngụt.
Cậu đã nói rõ ràng với người đàn ông kia, nếu muốn ở bên mẹ của cậu, muốn làm cha của cậu, trước hết phải vứt bỏ hoàn toàn những người phụ nữ bên cạnh từ trước đến nay đi.
Đây là điểm mấu chốt, là nguyên tắc của cậu, cũng là điều quan trọng nhất đối với mẹ cậu, tuyệt đối không thể xâm phạm!
Người đàn ông đó lúc trước là đã nói với cậu như thế nào?
Nói là ông ta sẽ xử lý tốt.
Vậy thì kết quả đâu?
Tự dưng xuất hiện một báo cáo chẩn đoán như thế này sao!?
Vân Thiên Hữu sắc mặt lạnh băng căng chặt, đôi môi hồng hào cứng đờ, nhíu mày nói: “Không phải Mộ Nhã Triết nói sẽ xử lý sạch sẽ toàn bộ phụ nữ bên người ư, tin tức này nếu để mẹ biết, chắc chắn sẽ vô cùng buồn!”
Cậu cúi đầu lại nhìn tờ giấy chẩn đoán vốn đã bị vò nát trong tay kia, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại nhíu mày, hỏi: “Chú nói, cô ta cố ý vì dấu tai mắt người nhà, nên đã tới một bệnh viện tư nhân làm xét nghiệm ư?”
“Đúng vậy!”
Lý Hàn Lâm gật gật đầu: “Nhà họ Mộ trên danh nghĩa khống chế tới 90% các trung tâm chữa bệnh khắp Bắc Kinh, cho nên hồ sơ khám chữa bệnh đều sẽ giữ lại ở hệ thống internet trung tâm. Bệnh viện tư nhân này ở ngoại ô thành phố trên một thị trấn nhỏ, hệ thống chữa bệnh không sử dụng internet. Khi cô ta bước ra khỏi cửa, trang phục rất giản dị, còn cố ý mang kính râm cùng khẩu trang……”
Vân Thiên Hữu nghe vậy, đầu ngón tay gõ gõ lên ghế, tựa hồ như đang phân tích cái gì đó.
Nghe kết quả từ trong miệng Lý Hàn Lâm, Vân Thiên Hữu bỗng nhiên trầm giọng nói: “Nghe chú nói như vậy, cháu nghi ngờ rằng, đứa trẻ trong bụng cô ta không phải của cha cháu…”
Giọng nói đến một nửa, đột nhiên im bặt.
Vân Thiên Hữu khẽ giật mình.
Lúc nãy trong vô thức mà cậu đã gọi người đàn ông kia là “cha”…
Vân Thiên Hữu mím môi, lập tức khôi phục vẻ mặt mất tự nhiên mà điểu chỉnh giọng nói nghiêm túc, ngay sau đó sửa lại: “Cháu nghi rằng, đứa trẻ trong bụng cô ta không phải của Mộ Nhã Triết!”
Lý Hàn Lâm trong lòng có chút khó hiểu: “Lời này của cháu sao?”
“Nếu như đứa trẻ trong bụng cô ta là của Mộ Nhã Triết, như vậy, điều này đối với cô ta mà nói không phải là một niềm vui bất ngờ hay sao. Nhà họ Mộ là gia tộc quyền quý đệ nhất Bắc Kinh, vô cùng coi trọng người nối dõi. Nếu cô ta đang mang trong mình cốt nhục của Mộ Nhã Triết, mẹ quý nhờ con, có một đứa con trai càng có thể củng cố địa vị của cô ta.”
Dừng một chút, cậu bỗng nhiên nheo mắt, lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng chú nói, cô ta vì muốn giấu tai mắt người nhà, cố ý chọn một bệnh viện tư nhân, thậm chí dùng một số tiền lớn mua chuộc bác sĩ, lén lút mà làm xét nghiệm, giống như chuyện cô ta mang thai là một bí mật không thể để cho người khác biết. Chú không cảm thấy chuyện này thực sự rất kỳ lạ sao?”
Sau khi nghe Vân Thiên Hữu phân tích tinh tế như vậy, Lý Hàn Lâm cũng nghĩ ra điều gì đó: “Ý của tổng giám đốc Vân là, đứa nhỏ trong bụng Mộ Uyển Nhu này không phải là của Mộ Nhã Triết?”
Vân Thiên Hữu cười lạnh một tiếng: “Vốn là trong các gia tộc quyền quý như nhà họ Mộ, đứa con có ảnh hưởng rất lớn đến địa vị của người mẹ. Nhưng người phụ nữ kia, lại hành động giống như có tật giật mình, không phải có trong chuyện này có gì đó mờ ám hay sao?”