Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 764 : Hữu Hữu Gặp Nạn (1)
Ngày đăng: 23:32 29/04/20
Chỉ chốc lát sau, mùi thịt chín thơm phức toả ra hấp dẫn lòng người.
Động tác nhuần nhuyễn, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
Cho dù là nêm nếm gia vị, Vân Thiên Hữu cũng rất nghiêm khắc.
Mùi thịt kết hợp với gia vị tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Mộ Nhã Triết nhìn động tác của cậu, trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Dịch Thần đứng một bên xem, thèm chảy nước miếng.
Trong lòng cậu thoả mãn, có em trai như vậy, về sau nhất định không sợ chết đói.
Cảm giác đứa em này thật là một bảo bối, không gì là không làm được.
Thật sự là thiên tài!
Ba người đang vây quanh bếp nướng, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của Vân Thi Thi: "Hữu Hữu, tới đây!"
Hữu Hữu vừa nghe đến giọng của Vân Thi Thi, liền buông tay, vứt đồ trong tay xuống, chạy về phía Vân Thi Thi: "Mẹ, con tới rồi!"
"Con cũng đi!" Mộ Dịch Thần đuổi theo.
Mộ Nhã Triết không nói gì nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ, yên lặng đem đồ ăn Hữu Hữu nướng đặt lên bàn.
Vân Thi Thi cúi đầu dặn dò: "Lúc thuỷ triều xuống, sóng vỗ vào bờ rất mạnh, con sẽ bị sóng cuốn đi đấy."
"Vâng." Tiểu Dịch Thần gật gật đầu: "Được rồi!"
Vân Thi Thi nhanh mắt, lại tìm thấy một con cua biển mắc cạn: "Đây, lại có một món ăn rồi."
"Con tới nhặt!" Tiểu Dịch Thần lập tức xung phong nhận việc, khom lưng xuống nhặt.
Vân Thi Thi có chút lo lắng nói: "Tiểu Dịch Thần, con phải cẩn thận, đừng để bị thương."
"Vâng?"
"Càng của những con cua biển này đều rất cứng, ngón tay bị kẹp sẽ rất đau. Vẫn nên để mẹ nhặt cho!"
Vân Thi Thi nhớ tới một lần đi tới nhà hàng ăn cơm, lúc đi ngang qua nhà bếp thì thấy một người đầu bếp trên tay máu tươi đầm đìa, hóa ra là bị cua biển kẹp vào tay, thiếu chút nữa thì cả ngón tay đã bị kẹp đứt rồi.
Tiểu Dịch Thần cũng không sợ.
"Mẹ, không sao đâu, đừng lo lắng. Con cua biển này rất nhỏ, con sẽ cẩn thận!"
Dứt lời, cậu cúi người, thật cẩn thận cầm hai càng cua, bỏ vào trong rổ, mặt đắc ý cười.
"Rất giỏi phải không!"
"Rất giỏi." Vân Thi Thi mỉm cười, khen.
Tiểu Dịch Thần nhìn lúm đồng tiền trên mặt Vân Thi Thi, không khỏi bị mê hoặc, sau một lúc lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Vân Thi Thi thấy cậu đờ đẫn sờ mặt mình, còn tưởng rằng trên mặt mình dính cái gì.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi.