Một Thoáng Mộng Mơ
Chương 11 :
Ngày đăng: 10:51 18/04/20
Ngày qua tháng lại, cuộc sống vợ chồng em là một màu hồng như tranh vẽ, những buổi khám thai anh hí hửng ngắm ngiá bé Xíu qua phiếu siêu âm, Hào nói bé Xíu có cái mũi cao giống anh, sau này nhất định sẽ là một cô gái thật xinh đẹp giống như mẹ nó, em cười ngã vào lòng anh, nghĩ về những tháng ngày tươi đẹp, nhưng mà, một năm còn có bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông, đã qua ngày xuân vui vẻ sẽ đến mùa hè oi bức, rồi đến mùa thu với những chiếc lá vàng rụng đầy mặt đường, chiếc lá xanh phải xa cành vì vàng úa và già cọi, không đủ sức chiến đấu lại những cơn gió heo may lành lạnh, nhưng đã là gì so với mùa đông lạnh lẽo, với sự cô đơn bủa vây hàng đêm bên đứa con thơ dại, đó là ngày em đau bụng, những cơn gò kéo đến mỗi lúc một nhiều, Hào tức tốc bắt taxi đưa em vào viện lúc 4 giờ sáng, bác sĩ thăm khám bảo tử cung em mới mở hai phân nên phải đợi thêm nữa, chưa sanh được,, em đau đến mồ hôi túa ra ướt trán, từng cơn thúc mạnh vào mảng xương đau điếng, Hào quýnh quáng lau mồ hôi cho em, dỗ dành:
- cố lên em, cố lên.
Em nhăn mặt vì đau:
- -Em đau quá..
_ anh biết anh biết, ráng một chút nữa thôi..vợ làm được mà.
Hào dẫn em đi tới đi lui như lời bác sĩ bảo. Em thì đau nhưng nghĩ đến sắp gặp con lại cố chịu.
Sáu giờ sáng mẹ em cũng vào đến, Hào chạy đi mua cho em hộp cơm ăn lấy sức, đến đầu giờ chiều cơn đau thật sự dữ dội, dầu em đã cắn răng chịu đựng nhưng vẫn vô thức mà rên nhẹ, tay bấu vào thành lan can, cảm tưởng sắp bẻ cong được nó, đau lắm các chị ạ, lúc ấy em còn nói sẽ không sanh nữa, bác sĩ khám lần nữa, quyết định cho em sanh mổ vì tử cung em từ sáng đến giờ không mở thêm phân nào nữa cả, lại có dấu hiệu cạn ói.
Phải mấy tiếng sau khi được đẩy vào phòng mổ, bác sĩ may vết thương xong em mới được đẩy ra ngoài, bé Xíu thì đã được đem ra giao cho mẹ em bế trước, vì còn đau vết mổ nên em ngủ tiếp, đến tối mới dậy ăn chút cháo loãng, bé Xíu thì nằm ngủ ngoan bên cạnh em, chiếc môi chúm chím rất yêu, đặc biệt cái mũi cao giống Hào y đúc. Đến gần một tuần em mới được xuất viện về nhà để mẹ chăm, Hào vẫn đi làm, tối về ngủ với mẹ con em, nhưng bé Xíu từ lúc về nhà rất quấy, hay gắt ngủ, toàn bắt em bế trên tay, vừa đặt xuống lại khóc gắt gỏng, em phần vì đau vết mổ, phần vì đau lưng, lại thêm thiếu ngủ nên khá mệt mỏi, có lúc bất lực vì dỗ mãi mà Xíu không chịu nín, mẹ em muốn bế tiếp cho em ngủ mà cũng không được, nó khóc ngất ngưởng, phải em bế mới chịu nín và ngủ.
Buổi tối, Em than với Hào:
- - Em mệt quá, anh bế con cho em ngủ một lúc. Chứ kiểu này em đuối quá.
Hào chau mày:
- - tại em cứ bế nên con nó quen hơi đấy.
- -Em không bế nó lại khóc.
- - Em làm sao thì làm đi, anh làm cả ngày giờ chỉ muốn nghỉ một lúc, em không đi làm đâu biết kiếm được đồng tiền nó vất vả thế nào.
- - ý anh là sao?
- -Anh chẳng có ý gì cả, anh chỉ muốn nói cho em hiểu thôi, anh ngủ đây.
Vậy là Hào nằm xuống ngủ, mặc kệ đôi mắt em thâm quầng vì thiếu ngủ, mặc kệ người ta nói mới sinh mà ngồi lâu sau này sẽ đau lưng sớm, nhìn lồng ngực anh lên xuống đều đặn, nước mắt em ứa ra, tủi thân ghê gớm. Khuya, vừa thiu thỉu được một lúc bé Xíu lại òa khóc, em mệt nên nói:
- - Anh, con khóc, dỗ giúp em..
Giọng Hào ngáy ngủ:
- - Em dỗ đi.
- -Không ai làm cái kiểu như em cả, không có công ty nào bắt nhân viên làm đến khuya lơ khuya lắc, trừ khi...
Hào dò xét, lấp lửng.
- -ý anh là sao?
- -trừ khi em có gì mờ ám.
- - Em làm gì mà mờ ám, đi làm về là giữ con đến cho con ngủ, ban đêm lọ mọ pha sữa cho con, con ốm sốt cũng một tay em bế bồng suốt đêm suốt sáng, điện thoại thì bị anh giữ suốt, anh còn muốn gì nữa hả Hào?
Hào k đáp mặc áo bỏ đi em gọi với theo:
- -nè anh đi đâu vậy, không giữ con cho em đi làm?
Đáp lại tiếng gọi của em chỉ là làn khói trắng từ chiếc xe gắn máy, Hào lại đi nữa rồi, và như lần trước, lại đi gần cả tháng mới chịu lết xác về nhà, lần này em không chịu nổi cái cảnh có chồng mà như không này, nên đợi ru cho Xíu ngủ xong liền bảo Hào ra ngoài nói chuyện, em cất lời trước:
- - Anh xem tôi là gì mà đi đi về về như thế? Tôi không chấp nhận nổi nữa rồi đó Hào! Anh làm ơn có trách nhiệm một chút được k? Con anh nó đang bệnh kìa.
Hào thản nhiên đáp lại:
- - thế giờ em muốn sao, không phải tôi không làm mà tôi đợi lấy đất lại rồi tôi làm. Hiểu không?
- - lúc nào anh cũng đợi, được, anh đợi đi tôi không đợi duov nữa.
- -Vậy em muốn sao?
- - ly hôn, tôi muốn ly hôn.
Hai mắt Hào long sòng nhìn em, bỗng đột ngột tát em một cái đến cháy cả má:
- - Mày có thằng nào nên muốn ly hôn tao đúng không?
Em ôm bầu má, đau nhưng không hề khóc, ngược lại còn bật cười:
- - Tôi không nghĩ anh vừa tồi vừa hèn như thế, tôi sẽ ly hôn với anh. Chờ đi.
- hôm kia tao gặp lại nó là tao nghi lắm mà, bọn mày tình cũ không rủ cũng đến, bọn mày...bọn mày.. Chó chết.
Hào phóng xe chạy ù đi, "tình cũ" chẳng lẽ là Hào đã gặp lại Dũng.