Một Thời Ta Đuổi Bóng

Chương 10 :

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Qúy Phi nói một cách mơ hồ. Đầu óc còn đeo đuổi ý nghĩ riêng. Đến ngày nào đó, cô sẽ tìm hiểu tại sao Trần Nghiêm không ưa cô. Rõ ràng là anh tránh né cô. Trong khi cô thì có làm gì đáng ghét đâu. Chảng lẽ vì cô dỡ? 



Buổi chiều, Qúy Phi không xuống chỗ thu mua nữa, vì biết có xuống cũng như không. Cô sẽ lại đứng lớ ngớ như một con ngốc. Và anh chàng KCS ấy cũng sẽ tiếp tục cười ngạo sự non nớt của cô. Cô sẽ trở xuống đó khi mình đã đủ lực, đã đủ sức khẳng định chính mình. 



Qúy Phi xuống phòng cơ chế tìm Trí tre. Thấy cô, anh có vẻ ngạc nhiên: 



- Sao còn trở xuống đây? Em chưa nhận việc mới sao? 



Qúy Phi đến đứng bên anh, nói nhỏ: 



- Anh có biết nhận dạng các loại tôm không? 



- Biết chứ. 



- Chỉ em với. 



Cũng như Hạ Lan, Trí tre cười với vẻ hiểu biết: 



- Bị thằng Sang làm khó rồi phải không? Em học nó không được đâu, với thằng đó, em phải bản lĩnh lắm mới hất được nó. 



- Anh cũng nghĩ như vậy sao? 



- Tụi anh, ai cũng lo giùm cho em đó. Thằng đó không dễ dãi với em như anh đâu. Chờ anh một chút. 



Nói xong, Trí tre đi dọc theo dãy bàn. Một lát sau, anh mang mớ tôm đi về phía cuối phòng. Qúy Phi đi theo, cả hai vào phòng nghỉ. Trí tre đặt mấy con tôm xuống bàn. 



- Em nhìn kỹ để phân biệt nghe, thấy có gì khác nhau không? 



Thấy Qúy Phi nhìn mớ tôm như đứa bé nhìn máy móc, anh bóc hai con tôm như đưa lên cho cô xem: 



- Đây là tôm gân, mình nó bóng và dẹp hơn con này. Nhìn kỹ rồi so sánh nhé. Con này mình tròn hơn, vỏ nó nhám hơn, thấy chưa? Tôm chì đấy. 



Nói xong, anh lại đưa con khác lên: 



- Còn con này, em có thấy gì khác không? 



- Hình như mình nó dẹp hơn. 



- Đúng rồi. Tôm thẻ đấy. Mấy cô mới thường không phân biệt được. Hỏi thằng Sang là nó cười chứ không chỉ đâu. Thậm chí nó lợi dụng sự sơ hở đó để hạch sách mình. 



Thấy Qúy Phi đăm chiêu suy nghĩ, anh nói như dạy: 



- Em phải tìm mấy người khác học kinh nghiệm, lặng lẽ mà học, đừng đeo theo hắn mất công. 



Qúy Phi chợt nói khẽ: 



- Anh Trí này! Theo anh thì trong công ty này, nhiều người ghét em không? 



- Sao em hỏi vậy? – Trí tre ngạc nhiên. 



- Anh nói thật đi. Em có điểm nào để anh ta ghét không? 



- Không có điểm nào cả. 



- Thật chứ? 



Trí tre mỉm cười: 



- Anh với thằng Trí cận cùng thống nhất một nhận xét về em: Em đẹp mà không kiêu, hiền nhưng không phải dễ ăn hiếp. Đôi lúc có hơi nhõng nhẽo một chút, nhưng cái đó là đương nhiên thôi. 



Qúy Phi vẫn đăm chiêu nhìn Trí tre. Anh nói thì cô tin. Nhưng rồi cô lại tự nhủ, cái đó chưa phải là nói tất cả. Cô rất muốn hỏi nhận xét của anh về Trần Nghiêm. Nhưng xấu hổ nên không dám. 



Hai hôm sau, Qúy Phi đụng độ với Sang một trận tóe lửa. Mà mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước, cô vẫn không ngờ nó trầm trọng như vậy. 



Cô biết anh chàng khó chịu ấy thường thong dong ngồi quán cà phê đến tám giờ, nên chủ động xuống sân thật sớm. 
- Đúng, tôi tự tin mình làm được việc, trừ những lắt léo mờ ám. Và tôi nghĩ, trước kia anh đã thao túng cho thương lái, nên họ mới thiếu rạch ròi như vậy. Anh đã tập cho họ thói quen mập mờ. Tôi chỉ là nạn nhân của sự mập mờ đó. Tôi mới vào làm mà. 



Cách nói thẳng táo bạo của cô khiến Sang muốn chết đứng. Trần Nghiêm vẫn giữ vẻ trầm ngâm kín bưng. Nhưng giám đốc Hoàng thì nhìn anh ta một cách nghiêm khắc. 



Gậy ông đập lưng ông. Sang đâu có ngờ Qúy Phi thông minh và nhạy bén đến thế. Anh ta bắt đầu hết dám coi thường cô. Nhưng vốn là một tay láu cá, anh ta xoay qua chuyện khác ngay: 



- Còn một điều nữa. Một kỹ sư học vấn như cô, lại có hành động quá thiếu văn hóa. Cô đám nói về hành động lúc nãy của cô không? 



Qúy Phi thản nhiên: 



- Tôi đã đánh anh, tôi không chối cãi điều đó. 



Trần Nghiêm quay phắt lại nhìn Qúy Phi.Trong mắt anh lóe lên tia ngạc nhiên và phê phán. Cái nhìn đó làm Qúy Phi cắn môi cúi xuống. Cô lén liếc nhìn qua giám đốc, ông ta cũng có vẻ không bằng lòng. Cả Hạ Lan cũng tròn xoe mắt vì ngạc nhiên. 



Trần Nghiêm nghiêm trang: 



- Cô không còn cách giải quyết nào nữ tính hơn sao? 



Giám đốc cũng có vẻ không hài lòng: 



- Làm thế, người ta sẽ đánh giá công ty đấy. Chà! Chuyện này không thể cho qua đâu. Tại sao cô thô bạo thế chứ? 



- Anh ta đã xúc phạm con. 



- Xúc phạm thế nào? 



Qúy Phi trừng mắt nhìn Sang, rồi nói rành rọt: 



- Anh ta đem chuyện cá nhân ra miệt thị con, bảo con là mồi chài đàn ông. 



- Cái gì? Cậu nói thế à? – GIám đốc nhíu mày. 



Sang làm thinh. Anh đưa mắt nhìn Qúy Phi một cách hằn học. Cô hếch mặt lên đáp trả cử chỉ của anh ta rồi nói tiếp: 



- Anh ta đã nói năng thiếu văn hóa, hạ cấp. Và cho dù có bị đuổi, thì tôi vẫn hành động như vậy, nếu anh ta coi thường phụ nữ như thế. 



Tức quá, cô nói tiếp: 



- Tôi không hề hối hận việc làm của mình, nếu không cho anh ta một bài học thì mới là đáng ân hận. 



Giám đốc giơ tay chận lại: 



- Tôi không muốn chuyện này xảy ra trong công ty. Cô đã nóng nảy quá rồi, cô gái ạ. 



Qúy Phi bướng bỉnh: 



- Con không cho như thế là nóng nảy. Và nếu bây giờ ai xúc phạm kiểu đó, thì con cũng sẽ phản ứng như vậy, kể cả người đó là lãnh đạo. 



Hạ Lan hoảng hồn bấm tay Qúy Phi: 



- Phi! 



Giám đốc khẽ cau mặt, vẻ không hài lòng. Trần Nghiêm nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của Qúy Phi với vẻ nghiêm khắc. Nhưng anh vẫn nói trầm tỉnh: 



- Nếu cô không biết dừng lại ở mức giới hạn, cô sẽ còn gặp nhiều rắc rối đấy. không ai yêu cầu cô sợ lãnh đạo, nhưng cô phải biết sợ nội quy của công ty. 



Qúy Phi bậm môi làm thinh. Anh vẫn không rời mắt khỏi cô và nhấn giọng: 



- Cô đã vi phạm trật tự trong công ty, và hơn thế nữa, đã có cử chỉ thiếu văn hóa. 



Qúy Phi cảm thấy bị xử ép, cô tức lên, nước mắt bắt đầu ngân ngấn. Cô cố cãi: 



- Thế em phải im lặng để người khác xúc phạm mình, vì giữ nội quy sao? Vậy nội quy có cấm nam giới coi thường phụ nữ hay không?