Một Thời Ta Đuổi Bóng
Chương 13 :
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
Trong phòng kế toán, các cô gái tụm lại ở bàn Hải Đông, háo hức nghe câu chuyện bí mật của Qúy Phi và phó giám đốc. Hôm ấy, Hải Đông còn ở lại phòng đánh cho xong bản kế toán. Và cô đã nghe sạch những gì hai người đó nói với nhau. Họ chỉ cách cô có một bức tường. Và hoàn toàn không ngờ điều bí mật của họ lại rơi vào chính cô, cái người háo hức nhất muốn biết về phó giám đốc.
Hải Đông kể xong, các cô nàng ngồi yên lặng một lát vì bàng hoàng. Rồi câu chuyện lại bùng lên, đầy những câu bình phẩm.
- Không ngờ cô nàng khờ khạo thế, mới thấy con trai lần đầu là đã yêu, mình tưởng cô ta sành sỏi lắm.
- Không sành sỏi đâu. Cô ta từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn học và sinh trong gia đình trí thức như thế, sành sỏi nỗi gì, không chừng còn khờ hơn mấy người bình thường.
Hải Đông không để ý chuyện đó, cô nhăn trán cố nghĩ cho ra.
- Tại sao anh Nghiêm ghét gia đình cô ấy nhỉ?
- Chắc cũng cũng có chuyện gì đó.
- Vấn đề là tại sao hai bên có chuyện mà Qúy Phi không biết. Cô ta lớn chứ đâu phải con nít. Không lẽ chuyện nhà mình mà cũng không biết sao?
Thấy Hải Đông nhìn mình, Huyền Mi xua tay:
- Chuyện của họ làm sao mình biết, sao lại hỏi mình?
Rồi cô liếc Hải Đông, tinh quái:
- Điều chủ yếu là phó giám đốc không yêu cô ta, thế là yên tâm rồi.
Hải Đông nguýt dài một cái:
- Chuyện của người ta, mắc gì đến mình mà yên tâm với chả yên tâm.
- Phải không đó?
Mai Xuân lên tiếng:
- Mấy ngày nay không thấy cô nàng, chắc nghỉ thật rồi.
Huyền Mi lắc đầu:
- Nghe Hạ Lan nói là xin nghỉ phép.
Nhìn Qúy Phi, bỗng nhiên cảm giác muốn khiêu khích nổi lên, cô bước nhanh theo gọi lại:
- Hôm nay đi làm lại à? Tưởng cô nghỉ rồi.
Qúy Phi quay lại nhìn Hải Đông, cô không hiểu tại sao hôm nay cô gợi chuyện với cô. Bình thường, có đụng mặt trong công ty, Hải Đông luôn giữ vẻ kiêu kỳ của một người thâm niên, một vẻ xa cách với người mới, chứ không hòa mình như Hạ Lan.
Điều đó làm cô thấy ngạc nhiên, và cô trả lời lưng chừng:
- Em chỉ xin nghỉ vài ngày chứ không nghỉ luôn.
- Tôi tưởng sau chuyện đó, cô bay rồi chứ. Cô là người nổi nhất công ty đấy.
- Có phải chị muốn nhắc chuyện em với anh Sang không?
- Cô có vẻ không biết tôn trọng ai hết. Công nhân xì xào về cô lắm đó.
- Tại sao chị nói với em chuyện này?
- Tại sao cô dám trở vào làm việc, tôi ngạc nhiên. Ai cũng đinh ninh cô nghỉ luôn rồi.
Vẻ bình thản của Qúy Phi biến mất, giọng cô khô khan:
- Họ nói thế nào em không quan tâm, trừ phi ban giám đốc ra quyết định, còn không thì em không nghỉ vì dư luận.
Nói xong, cô bước đi nhanh lên phía trước như không thấy cái mím môi tức giận của Hải Đông.
Cô đi xuống phía bến tàu. Vừa đi vừa cảm thấy cổ nghèn nghẹn. Với cảm giác ở đây không ai muốn sự có mặt của cô.
Giờ đây, cô nhận ra mình bị rất nhiều người ghét. Bị ghét mà không hiểu tại sao. Và cô thấy việc mình lì lợm ở lại thiếu tự trọng.
Qúy Phi xuống chỗ làm. Cô giữ phong thái bình tĩnh và hơi xa cách với mọi người. Hết giờ, cô lặng lẽ đi lên phòng Trần Nghiêm.
Anh không có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô, có lẽ anh biết cô trở lại làm từ lúc sáng. Và anh tiếp cô với vẻ lịch sự, như giữa hai người không hề có chuyện riêng.
- Mời cô ngồi.