Một Thời Ta Đuổi Bóng
Chương 16 :
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
Bỗng nhiên cô thấy sống mũi cay cay, khi mình đứng như tâm trạng bài hát, mà trước đây mình không thể hiểu hết.
"Em đi về ấy, nơi đâu nơi đâu? Sông cạn đá mòn, trăng treo đầu con sóng, tan theo tan theo chút tình xa vắng. Làm sao ru được tình vơi à ơi nỗi đau này người".
Trần Nghiêm đã xua đuổi đã cảnh báo trước nỗi khổ. Vậy mà cô không cách nào dừng lại. Cứ lao theo tình yêu mê muội không kết thúc. Mà cũng không biết là nó sẽ đưa mình về đâu.
Qúy Phi ngồi xuống bật thang, đầu tựa vào lan can. Trong ánh sáng yếu ớt, nhìn cô như cô bé đang bơ vơ tội nghiệp. Nó thật tương phản với dáng dấp thanh lịch tự tin của cô.
Cô ngồi không lâu thì nghe tiếng giày đi lên những bậc thang. Cô ngẩng đầu lên, phân vân tự hỏi mình có nên tránh đi không. Nhưng vừa lúc đó, cô nhận ra người đó là Trần Nghiêm và cô đứng bật dậy, nhìn sững anh với tâm trạng nôn nao quay quắt.
Trần Nghiêm hơi đứng lại khi thấy cô. Rồi anh tiếp tục đi lên. Qúy Phi đứng nép qua một bên, nói khẽ:
- Em không ngờ anh lại trở lại
- Tôi bỏ quên tập tài liệu.
Thấy anh định bỏ đi, Qúy Phi vội lên tiếng:
- Em có chuyện muốn nói với anh.
Trần Nghiêm hơi dừng lại:
- Tôi đã nói rồi, những chuyện của cô sẽ không liên quan gì đến tôi, đừng bao giờ tìm tôi nữa.
- Em cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm qua … hôm qua em đã biết hết mọi chuyện, em không thể im lặng.
Trần Nghiêm đứng dựa vào tường, đối diện với cô. Vẻ mặt vẫn không biểu lộ sự ngạc nhiên.
- Cho dù là vậy, tôi cũng không muốn biết. Và trên hết, là tôi không thích bị quấy rầy.
Qúy Phi nhìn anh như van nài:
- Em biết anh ghét em nhất trên đời, nhưng em không thể đứng xa để nhìn anh. Ba em có lỗi với mẹ anh, em muốn xin lỗi anh.
Trần Nghiêm hơi nhướng mày ngạc nhiên. Nhưng rồi lại cười lạnh lùng:
- Cô trả con thật. Cứ nghĩ xin lỗi là đủ sao. Trên đời có những tội lỗi không thể cứu vãn bằng lời xin lỗi hay sự hối hận. Tôi không cần nghe mấy tiếng đó đâu. Và nếu như cô bị chuyện đó dày vò, tôi cũng không cần biết.
- Kể cả khi em tìm cách chuộc lỗi cho ba em sao?
- Tôi không cần – Giọng anh vẫn lạnh lùng.
- Không cần. Cô không đủ tư cách đâu.
Anh chợt nheo mắt lại, nhìn cô một cách dữ dội:
- Nếu cô thật sự muốn chuộc lỗi cho ba cô, thì hãy đòi ông ấy ly dị với mẹ cô đi. Hãy sống phần đời còn lại của ông ấy cho mẹ tôi. Cô là con cưng của ông ấy mà, gì lại không được.
Thấy vẻ mặt thất sắc của cô, anh cười gằn:
- Không dám làm phải không? Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện xin lỗi. Tôi cần việc làm cụ thể, chứ không cần khoa trương.
Qúy Phi bàng hoàng đến mức không nói được. Cô không hay mình nhìn Trần Nghiêm một cách khiếp đảm, sợ hãi. Vẻ mặt của cô làm anh mím môi lại. Khuôn mặt trở nên lạnh lùng.
- Đừng sợ. Tôi chỉ muốn thử cô thôi. Tôi không giống ba cô, chỉ biết nghĩ cho mình. Nhưng suy cho cùng, bà ấy cũng chỉ là nạn nhân của ba cô. Bà ấy không đáng chịu thiệt thòi đâu.
Anh chợt ngừng lại nhìn cô từ đầu đến chân, làm cô co người lại, nép sát vào lan can. Anh nhìn cử chỉ của cô một cách lạnh nhạt:
- Tại sao cô chọn tôi? Ma quỷ nào xúi khiến cô vậy? Một người đẹp như cô, thiếu gì người đeo đuổi. Cô nghĩ chỉ cần cô chọn ai đó thì họ sẽ được hân hạnh quy phục sao? Tôi không thuộc những người đó đâu.
Qúy Phi chợt đổi giọng:
- Ngay từ đầu, anh đã biết. Tại sao anh không loại hồ sơ của em ra? Thà là để em đừng gặp anh, có lẽ em sẽ thanh thản hơn.
- Đó cũng là sự run rủi cho tôi. Nếu tôi đi công tác về sớm hơn thì cô đã bị loại ngay từ đầu.
Cách nói chuyện thẳng thừng của anh làm Qúy Phi hoàn toàn bị sốc. Từ bé đến lớn, cô chỉ quen nghe mọi người nói chuyện ngọt ngào với mình. Một người lạ nói nặng cô cũng đã chịu không nổi. Nói gì đến người mà mình yêu như yêu thần tượng.
Vậy mà không hiểu tại sao cô không thể phản kháng. Chỉ nhận chịu. Và cũng không thể bỏ đi. Cô muốn được ở gần anh, dù chỉ để thấy cái nhìn ác cảm.
Nhưng Trần Nghiêm đã tước đi mất giây phút gần gũi hiếm hoi này. Anh nói tiếp với giọng dứt khoát:
- Tôi đã từng nói với cô, tôi không muốn tiếp xúc riêng tư như thế này. Từ đây về sau ngoài công việc, đừng bao giờ đến gặp tôi nữa.
Anh đi lên hành lang và quay lại:
- Mà yêu cầu của công việc cũng không cần cô gặp tôi. Nếu muốn giữ lại chút lịch sự với nhau, thì đừng để tôi phải thấy cô.
Qúy Phi không trả lời, cô lặng lẽ nhìn anh biến mất sau cửa phòng. Rồi thất thểu đi một mình xuống sân. Nổi buồn khổ ứ đầy cả tim, làm cô có cảm tưởng ngực mình nặng trĩu.
_