Một Thời Ta Đuổi Bóng

Chương 22 :

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Cô chuyển qua chuyện khác: 



- Chị nghĩ, có một cách mà Phi có thể kéo anh Nghiêm về phía mình, không khó lắm đâu. 



Thấy mắt Qúy Phi mở lớn ngạc nhiên, cô hưng phấn nói tiếp: 



- Con nhỏ đó bắt cá hai tay lắm, chắc nó không dám kể chuyện đó cho em nghe đâu hả? 



Rồi cô nói thao thao những điều mình được biết. Cô biết rất rõ về người thanh niên kia là một ca sĩ khá nổi tiếng, khá đẹp trai. Chính Trúc Hiền đã viết thư làm quen với anh ta. Và đã chủ động đến bắt chuyện trong một lần anh ta hát ở tụ điểm. 



Cô còn nói thêm là ca sĩ Thiên Vũ đó rất nhiều bồ. Và anh ta đã đưa Trúc Hiền đi Vũng Tàu khi hai người gặp nhau lần thứ ba. 



Nghe đến đó, Qúy Phi không nén nổi kinh ngạc: 



- Đã đi chơi kiểu đó rồi sao? Mà chỉ sau vài lần gặp nhau. Lạy chúa! 



Hải Đông cười tinh quái: 



- Chắc nó không bao giờ nói chuyện đó với em đầu. Đời nào dám nói. 



Qúy Phi lặng thinh. Cô có cảm giác mình bị gạt. Cô không tin một người trầm tính và hiền hòa như Trúc Hiền lại có thể viết thư làm quen với một ca sĩ. Đó đâu phải là tính cách của cô ta. Lại còn đi chơi dễ dãi như thế. 



Cô nhìn Hải Đông, khi ghét ai, cô ta có thể dựng những chuyện tày trời như vậy sao? Và cô hỏi lạnh nhạt: 



- Chị kể em nghe chuyện này làm gì? 



- Sao em không nghĩ là sẽ nói cho anh Nghiêm biết, để ảnh hiểu rõ con người của nó. 



- Em không thích làm người thóc mách. Nếu Trúc Hiền đã tệ như vậy, thì tự anh ấy tìm hiểu. 



- Không ai nói làm sao ảnh biết? 



- Em không thể làm chuyện đó đâu. Nếu có ai nói với anh ấy, thì người đó không phải là em. 



- Em dại lắm Phi. Biết điểm yếu của người ta thì phải nắm lấy cơ hội đó để kéo người yêu về mình chứ. 



- Làm vậy, anh Nghiêm chỉ coi thường em thôi. Xem như những gì chị kể, em không nghe và không biết gì hết. 



- Em khờ lắm. Có lẽ em chưa hiểu hết về Trúc Hiền nên không thấy tức. 



- Có thể nó chủ động với anh ca sĩ đó, nhưng với anh Nghiêm thì khác. 



- Dĩ nhiên, anh Nghiêm phải khác đi chứ. Tính ảnh nghiêm chỉnh, ai ảnh không thích thì đố chinh phục cho nổi, như trường hợp em vậy đó. 



Nói xong câu đó, cô ta im bặt. Rồi nói rối rít: 



- Chị xin lỗi, chị không cố ý nói như vậy đâu. 



Qúy Phi cười nhợt nhạt: 




- Mày có thể thân với con của mẹ phù thủy đó được sao? Trời ơi! 



- Không có thân mẹ ạ. Không có thân, anh ấy ghét con lắm. Ảnh luôn tìm cách tránh né con mà mẹ. 



Bà Qúy quát to đến khàn cả giọng: 



- Có phải nó nói chuyện của ba mày với mẹ nó cho mày nghe không? 



- Dạ. 



- Đã biết vậy, tại sao còn làm thân với người đàn bà đó hả? Nói mau! 



Qúy Phi khóc mếu máo: 



- Tội nghiệp dì Chi lắm mẹ. Thật ra, đâu phải dì ấy cướp giật của mẹ, ba quen với dì ấy trước mà. 



- Hả? 



Qúy Phi chỉ muốn vạch cho bà Qúy nhìn nhận đúng sự việc, để làm bà bình tĩnh. Không ngờ cô đã vụng về làm bà đau đớn hơn. Bà bủn rủn ngồi phịch xuống ghế, lạc giọng: 



- Không ngờ con gái tôi có thể bênh vực người đàn bà đó và quay qua lên án tôi. Vậy tôi hy sinh để làm gì đây? 



Bà đứng bật dậy, lao vào Qúy Phi, giằng xé cô túi bụi: 



- Tao sanh mày ra, hy sinh hết cho mày có một gia đình yên ấm, có cha có mẹ, để rồi bây giờ mày theo phe của họ sao? Mày quay lại lên án mẹ mày sao? Mày là con cái của ai vậy hả? 



- Đau quá mẹ Ơi! 



- Mày chết đi cho tao đỡ tức. Uổng công tao hy sinh cho mày, kỳ vọng vào mày. Đi đi! Đi ra khỏi nhà này, đến sống với con mụ cướp giật đó đi. 



Qúy Phi níu tay bà: 



- Đừng đuổi con mà mẹ. Con đâu có lên án mẹ. Con chỉ nói sự thật để mẹ đừng tức thôi mà. 



- Câm họng! Đừng có chối cãi. Tao không muốn nuôi ong tay áo nữa. Mày ra khỏi nhà tao ngay. 



Bà đẩy Qúy Phi ra cửa. Lúc đó, ông Huỳnh cũng vừa về tới. Đã biết chuyện nên ông không còn thấy ngạc nhiên. Ông định lên tiếng thì Qúy Phi đã kêu lên: 



- Mẹ đuổi con ba ơi. 



- Đừng có kêu xin mất công, ra khỏi nhà đi. Đi luôn cho khuất mắt tao. 



Bà dúi Qúy Phi vào cửa. Nhưng ông Huỳnh cản lại: 



- Chuyện đâu còn có đó. Bà đừng làm ầm ĩ lên như vậy, người ta nghe thì sao? 



Bà Qúy buông Qúy Phi ra. Không để ý cô len lén trở vào phòng. Bà quay phắt lại nhìn ông. Và lần đầu tiên trong đời, Qúy Phi thấy đôi mắt thù hằn, căm ghét dữ dội của mẹ nhìn ba. Bà không tức tối quát nạt như quát con gái. Giọng bà thâm trầm mà cay nghiệt hẳn đi.