Một Thời Ta Đuổi Bóng
Chương 33 :
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
Có lẽ Trúc Hiền rủ Trần Nghiêm đi đâu đó, cô nghe tiếng anh vọng xuống:
- Cám ơn em đã nhớ sinh nhật anh. Nhưng anh chỉ có thể dừng lại ở sự cám ơn mà thôi.
- Em thật tình muốn có một buổi ở bên anh. Anh có biết em chờ bao lâu rồi không? Mấy lần trước anh có thể từ chối, nhưng đây là sinh nhật anh …
Trần Nghiêm ngắt lời:
- Với anh, nó cũng không khác hơn ngày thường, và anh muốn từ đây về sau, em đừng phí thời gian cho anh nữa.
- Nói chính xác là anh không muốn phí thời gian cho em. Em không ngờ anh hận em như vậy.
Giọng Trần Nghiêm nhẹ nhàng pha một chút thương hại:
- Em đừng quan trọng hóa vấn đề như vậy. Thật ra, chúng ta chia tay nhau rất nhẹ nhàng. Anh không để tâm hận thù hay cảm nghĩ gì đó tương tự. Đừng vương vít về anh nữa.
Hình như Trúc Hiền bắt đầu khóc. Qúy Phi nghe tiếng cô ta sụt sịt:
- Nhưng em thì không thể, anh có biết em đã đau đớn tới mức nào không? Khi mất anh rồi, em nhận ra em yêu anh nhiều hơn em tưởng.
- Nếu có, thì đó là bất hạnh cho em.
- Em xin anh, đừng thử thách em thêm nữa. Em đã đau khổ lắm rồi.
Giọng Trần Nghiêm gần như bình thản:
- Anh không thử thách. Hãy hiểu đúng ý anh. Với anh, đó chỉ là một tình cảm tốt đẹp, chưa đến nổi làm anh phải đau khổ. Và nó đã qua rồi, anh không thể khơi nó lại. Hiểu như vậy, em sẽ có quyết định sáng suốt hơn.
- Chẳng lẽ anh chưa hề yêu em? Hay anh cố chấp?
- Anh chẳng đủ sức cố chấp, nếu anh đã từng yêu điên đảo. Hãy nhìn vào sự thật Trúc Hiền ạ. Rằng anh đã có ý định tìm hiểu, chứ chưa bao giờ nói yêu em.
- Anh là người như vậy đó sao? Nếu biết anh không yêu em, em đã không từ chối anh ta.
Không hiểu Trần Nghiêm đang nghĩ gì, anh cứ im lặng khá lâu, rồi nói bằng giọng hòa nhã:
- Có lẽ em không nên ảo tưởng về Thiên Vũ. Hãy tìm hiểu tình cảm chân thật của anh ta. Tìm hiểu xem anh ta còn tấn công cô gái nào khác không.
Tim Qúy Phi như ngừng đập khi nghe câu đó. Cô không hiểu có phải Trần Nghiêm muốn ám chỉ cô, vì anh đã thấy Thiên Vũ tán tỉnh cô ra sao. Anh muốn ám chỉ cô hay người nào khác nữa? Giá mà anh nói thẳng điều đó ra.
Nhưng hình như Trúc Hiền không quan tâm chuyện đó, cô nói một cách dửng dưng.
- Em nói để mà nói, chứ thật sự em đã quên anh ta rồi. Em xin anh, ai cũng có những phút sai lầm. Anh là người vị tha, đừng hành hạ em nữa.
- Nếu nói vì lần gặp đó thì có vẻ vô lý. Nhưng mẹ em nghĩ sâu sắc hơn và có lý do riêng của bà ấy.
- Em không hiểu nổi tại sao mẹ giận đến như vậy.
- Thử lý giải xem. Bà ấy bị ba em lợi dụng, sống không có tình yêu đã khổ rồi. Đằng này ba em lợi dụng bà ấy để lo cho dì Chi. Một người kiêu hãnh như bà ấy, chắc chắn là sự thù hận sẽ dữ dội hơn.
Qúy Phi thở dài, đôi mắt buồn thăm thẳm:
- Em hiểu điều đó lắm.
- Khi biết em có tình cảm với người mà mình thù ghét, tất nhiên bà ấy không đồng ý rồi. Đằng này, lại có cảm giác em giấu giếm, gian dối, mẹ em hụt hẫng ghê gớm lắm.
- Nhưng chẳng lẽ mẹ giận đến nổi không thương em nữa?
- Chị nghĩ là trong thâm tâm, mẹ em muốn em theo mẹ, trong trường hợp ly dị.
- Mẹ không nói gì cả, chỉ bảo em chọn lựa thôi.
- Vì bà ấy còn giận em mà.
Qúy Phi chống cằm ủ rủ:
- Em không muốn bỏ ai cả. Để mẹ sống một mình em không nỡ, mà bỏ ba thì em cũng không nỡ.
Cô đăm chiêu suy nghĩ một lúc, rồi lại thở dài:
- Mẹ cứ bảo muốn sống cuộc đời riêng của mẹ, em hoang mang lắm, đã chắc gì mẹ muốn em theo.
- Có thể bà ấy muốn chấm dứt sự chịu đựng nên quyết định ly dị, chứ không phải có ý định nào khác.
- Theo chị thì em sống cùng lúc hai người, được không?
- Chắc khó lắm.
Qúy Phi lại im lặng. Hỏi thế, nhưng cô biết cô chỉ có thể chọn một. Vì mẹ cô rất khe khắc. Nhớ lại cử chỉ xa lạ của bà lúc nãy, cô đâm ra hụt hẫng, hoang mang ghê gớm. Lẽ nào một người mẹ cưng cô như trứng mỏng, lại có thể trở nên ghét bỏ như thế.
Qúy Phi buồn đến mức không còn tinh thần nghĩ đến bất cứ cái gì. Mấy ngày liền, cô không đi làm nổi, cả ngày cứ nằm suốt trên gường. Bi đát giống như người thất tình.
Sáng nay, Hạ Lan đi làm một lát thì Trần Nghiêm đến. Nghe tiếng gõ cửa khá lâu, Qúy Phi mới lững thững đi ra mở. Cô vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra người khách đó là anh. Trần Nghiêm đứng nhìn cô hơi lâu, rồi lên tiếng:
- Không mời tôi vào sao?