Một Thời Ta Đuổi Bóng
Chương 36 :
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
Qúy Phi và Hạ Lan vừa ra khỏi dãy phòng hành chính thì thấy Thiên Vũ đứng trong sân, bên cạnh xe anh ta. Thấy Qúy Phi, anh ta bước nhanh về phía cô, cười rộng miệng:
- Xin chào. Bất ngờ lắm phải không?
Đúng là quá bất ngờ. Qúy Phi hơi khựng lại, nhìn anh ta một cách hoảng hốt hơn là vui vẻ. Cô gần như kêu lên:
- Sao anh đến đây?
Thiên Vũ khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô, miệng vẫn cười hết cỡ.
- Chẳng phải cô đã bảo tôi mời cô đi chơi sao?
- Tôi bảo vậy à? Tôi đâu có điên.
Hạ Lan khẽ huých tay cô:
- Em nói gì kỳ vậy?
Thiên Vũ làm ngơ như không để ý thái độ hoảng hồn của cô, anh ta nói như nhắc:
- Lần trước, tôi đến thăm, cô đã nói như vậy, và thực tế là tôi đã dám đến đây tìm cô. Tôi chả có gì phải ngại.
Anh ta liếc nhìn vào phía trong sân, rồi nói tiếp:
- Tôi chỉ sợ cô ngại với người khác thôi.
Hạ Lan đỡ lời:
- Chỉ sợ cậu đến như vậy, bạn của cậu buồn Qúy Phi thôi.
- Không có đâu chị.
Anh ta nhìn qua cô:
- Chiều nay, chắc Phi không bận gì đâu, mình có thể đi chơi được không?
Qúy Phi lập tức lắc đầu:
- Không.
Hạ Lan huých tay cô:
- Kìa, Phi! Đi đi. Chị tự về được mà.
Qúy Phi chưa kịp trả lời thì thấy Trần Nghiêm đi ra. Tự nhiên cô gật đầu:
- Vậy chị quá giang anh Nghiêm về nhé.
Hạ Lan vô tư đẩy cô tới trước:
- Em đi đi, đi chơi vui vẻ nhé.
Thiên Vũ buông tay xuống:
- Anh ta thích Trúc Hiền, cô biết rõ điều đó mà.
- Và anh cũng từng gặp anh ta ở nhà đó. Đừng quên là hai người đã từng giành Trúc Hiền.
- Không phải.
Qúy Phi lắc đầu:
- Thôi, đừng nói chuyện đó. Đừng lôi tôi vào chuyện của mấy người, tôi không thích đâu.
Vừa nói cô vừa bước ra phía cửa, Nhưng Thiên Vũ đứng chặn lại, anh ta như giải thích:
- Lúc trước, tôi chỉ đùa với Trúc Hiền, vì cô ta ái mộ tôi. Cô ta viết thư làm quen với tôi. Nếu thật sự thích cô ta thì có lẽ tôi đã thích nhiều người như vậy.
- Thôi đi, đó là chuyện của anh, nói với tôi làm gì?
Thiên Vũ vẫn tiếp tục:
- Tôi không thích bị con gái tấn công, tôi chỉ thích người mà mình chủ động chọn.
Qúy Phi hỏi thẳng thắn:
- Anh thích tôi hả?
Thiên Vũ có vẻ thích tính thẳng thắn của cô, anh ta gật đầu, kèm theo cái nhìn âu yếm:
- Tôi chưa bao giờ nghiêm túc với ai như vậy.
- Nếu thế thì anh chỉ mất công, hãy chọn người khác đi.
- Tình cảm không phải là ý thích giống đi chợ, chọn cái này mắc quá thì tìm đỡ thứ khác.
Qúy Phi thở dài:
- Anh sâu sắc lắm. Nhưng tôi chỉ mến cá tính đó, chứ không đi xa hơn được.
- Cô yêu anh ta đến mức độ nào rồi? Liệu tôi có đường nào đứng chắn trước mặt cô không? Để cô đừng nhìn anh ta nữa.
"Anh ta có thể nghĩ chuyện gì cũng được, trừ chuyện hiểu tình cảm của mình". Qúy Phi nghĩ một cách xấu hổ và đau đớn, cô nói quyết liệt:
- Tôi đã nói tôi không thích anh Nghiêm, đừng có nói bậy, tôi cho anh cái tát bây giờ.
Nói xong, cô cứng miệng lặng thinh. Không hiểu tại sao mình có thể nói như vậy. Chẳng lẽ cô du côn đến vậy sao? Nhưng quả thật là cô tức kinh khủng, chỉ có cách đó để dọa anh ta thôi.
Thiên Vũ mỉm cười thú vị:
- Chưa có cô gái nào có cá tính mạnh mẽ như cô. Tôi rất thích cô dữ, nhìn mặt cô lúc này thật sinh động. Cái đẹp rừng rực quả thật rất đáng nhớ.
Qúy Phi thở hắt ra một cái:
- Từ đây về sau, nếu không muốn tôi nổi giận, thì anh đừng có nói như vậy nữa.
- Được rồi, tôi không nói, nhưng vẫn nghĩ. Nếu không muốn tôi nghĩ thì cô hãy chứng minh đi.
- Tại sao tôi phải chứng minh với anh?
- Để cho tôi biết là cô không yêu anh ta.
- Vớ vẩn.
Thiên Vũ đột ngột nắm vai cô, cúi xuống gần mặt cô:
- Tôi sẽ làm mọi cách để cô quên anh ta, tôi thề như vậy.
Qúy Phi chưa kịp né tránh thì cách cửa bật mở. Luồng ánh sáng trong nhà hắc ra. và Trần Nghiêm đang bước ra.