Một Thời Ta Đuổi Bóng

Chương 44 :

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Anh ngừng nói khi nghe tiếng chuông reo. Ông Huỳnh đứng dậy bước ra nói chuyện. Rồi ông quay qua nhìn Trần Nghiêm như dò hỏi, đồng thời vẻ mặt lo ngại, nghiêm trọng: 



- Sao đang giờ làm mà nó đi ra ngoài, có phải vì chuyện mà cháu nói không? Nó đang ở bệnh viện. 



Trần Nghiêm sững người. Lần đầu tiên anh có cử chỉ mất bình tỉnh khi anh đứng bật dậy: 



- Ai gọi đến cho bác, họ có nói cổ thế nào không? 



- Bị gãy chân, cũng không đến nỗi nguy hiểm. Nhưng không hiểu tại sao nó lại ra đường giờ này chứ. Để bác đến đó xem. 



- Cháu sẽ đi với bác. 



Ông Huỳnh đi vào nhà trong. Nhìn ông có vẻ chậm chạp, nặng nề và mất đi phong thái linh hoạt trước đây. Đến nỗi Trần Nghiêm phải nhìn theo một cách tư lự. 



Khi đến bệnh viện, ông Huỳnh như không muốn vào ngay. Ông vẫn ngồi yên trên xe, nói một cách chậm rãi: 



- Cháu vào đó trước, bác sẽ đến sau. 



Trần Nghiêm không có thời giờ tìm hiểu ý nghĩ của ông. Anh bước xuống xe, đi thẳng vào trong tìm phòng Qúy Phi. 



Cô vừa được đưa ra phòng riêng và đang ngồi ủ rũ trên gường. Thấy anh, cô hết sức ngạc nhiên. Rồi bất ngờ òa lên khóc: 



- Ba tôi đâu rồi? Tôi sợ lắm. Không hiểu sao nhiều chuyện xảy ra với tôi thế này? Tôi sợ lắm, anh Nghiêm à. 



Trần Nghiêm nhìn chăm chú một chân bị băng bột của cô. Khẽ lắc đầu như không đồng ý việc làm của cô. 



- Sao lại không nghe lời tôi chứ? Cô đi đâu vậy? 



- Tôi vừa xuống xe thì anh ta đâm sầm tới. Tôi thấy anh ta bị ngã xuống đất, còn tôi thì đau ghê gớm. Không biết ai đã đưa tôi đến đây nữa. Lúc đó tôi bị ngất rồi. 



Trần Nghiêm khẽ lắc đầu: 



- Cô thật xốc nổi. Sao không đợi tôi? Đang giờ làm mà cô bỏ đi đâu vậy? 



- Tôi không biết. Lúc đó buồn quá và xấu hổ nên tôi muốn bỏ đi. Anh ta làm tôi chịu không nổi. 



- Cô nói ai? 



- Anh Sang. Anh ta bảo giám đốc đuổi mà tôi còn lì. 



Trần Nghiêm cau mặt như giận dữ. Nhưng không nói gì. Anh vỗ nhẹ lên mặt cô: 



- Đừng để ý anh ta làm gì. Lẽ ra lúc nãy cô phải lên tìm tôi. Tại sao tự bỏ về như vậy? Bây giờ còn đau lắm không? 



- Đau ghê gớm, và tôi sợ lắm. 



- Hôm nay hai chuyện xảy ra với cô, mà lại quá nặng nề, tôi biết cô sợ lắm, nhưng rồi sẽ qua hết. Tôi không để cô gặp chuyện gì nữa đâu, đừng sợ. 



Anh rút chiếc gối qua phía sau cô, đặt xuống gường: 



- Nằm xuống cho đỡ mỏi. Đói chưa? 




- Tôi không tưởng tượng, Qúy Phi ạ. Giữa hai người, cô yêu ai? 



Qúy Phi lắc đầu định bảo anh ta đừng nói. Nhưng ngay lúc đó, Trần Nghiêm xuất hiện ở cửa. Thiên Vũ thoáng cau mày khó chịu. Nhưng rồi lập tức, anh ta đã làm một việc hết sức kỳ cục. 



Anh ta chờ Trần Nghiêm bước vào, rồi nói ngay: 



- Đây rồi. Hôm nay có mặt hai chúng tôi, cô nói đi, cô chọn ai. 



Qúy Phi kêu lên: 



- Đừng bắt tôi làm một việc lố bịch thế. Tôi không phải như Trúc Hiền. 



Thiên Vũ nóng nảy: 



- Tôi và Trần Nghiêm đều biết cô không giống Trúc Hiền, và hai chúng tôi đối với cô cũng không giống như với Trúc Hiền. Chính vì vậy mà chúng tôi đã kiên trì đến ngày hôm nay. 



Thật kỳ cục, anh ta đã đặt ba người vào một tình thế quá thực tế. Đã bắt cô chọn lựa cái điều cô không thể chọn. Vì nếu nói ra sẽ rất kỳ với Trần Nghiêm, bởi vì anh có nói gì đâu. 



Qúy Phi lén nhìn Trần Nghiêm, anh cũng đang nhìn cô chăm chú. Vẻ mặt anh trầm tĩnh, nhìn cô chăm chú. Vẻ mặt anh trầm tĩnh, nhưng trong mắt có cái gì đó như một dấu hỏi và anh vẫn cứ im lặng. 



Qúy Phi chợt thấy hoang mang. Không hiểu Trần Nghiêm nghĩ gì lúc này. Trong lúc cô còn chưa biết nói gì thì Thiên Vũ chợt bước tới, lắc tay cô một cái vẻ nóng nảy: 



- Cô đừng né tránh nữa, tối nay tôi muốn biết sự thật. 



Cử chỉ mạnh bạo của anh làm Trần Nghiêm thoáng cau mày, anh nói giọng nghiêm nghị: 



- Anh không thể nhẹ nhàng hơn sao? 



Qúy Phi không chịu nổi sự thúc ép, cô chợt bụm mặt nói như la lên: 



- Anh đi ra ngoài đi, tôi không chịu nổi khi thấy mặt anh. 



Thiên Vũ lùi lại, vẻ mặt đau đớn thất vọng, vừa như mất hẳn tự tin. Anh lạc giọng: 



- Có nghĩa là cô đã lựa chọn? 



Và bất chợt, anh ta lao ra cửa. Đột ngột đến nỗi Qúy Phi ngơ ngẩn nhìn theo không kịp hiểu. 



Chỉ có Trần Nghiêm là không ngơ ngẩn, anh trầm tĩnh xoay mặc cô lại: 



- Em không hề nghĩ đến anh ta. Vậy còn anh? 



Lại một lần nữa, Qúy Phi bị bất ngờ. Cô chưa biết phản ứng thế nào, thì Trần Nghiêm đã nói: 



- Từ lâu rồi, anh nghĩ rằng nếu để lòng thù hận giết chết tình yêu đối với em, thì anh sẽ mất một góc lớn cuộc đời mình. Anh yêu em. 



Và không đợi Qúy Phi trả lời, anh cúi xuống môi cô. Qúy Phi chới với một lát, rồi ngẩng đầu lên đón nhận. Trong lúc này, cô chợt nhớ lại thái độ xa cách xua đuổi của anh ta ngày cô trước. Nhưng nhớ chỉ để mà nhớ, ngoài ra nó không có ý nghĩa gì nữa.



Hết.