Một Thời Ta Đuổi Bóng

Chương 5 :

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Sáng hôm sau chuẩn bị đi làm. Lúc xuống ăn sáng, cô nhìn ông Huỳnh xem kết quả ra sao. Nhưng thật bất ngờ, mẹ cô lại lên tiếng: 



- Hôm nay mẹ có hẹn với khách, con đi một mình đi, lúc nào rảnh, mẹ sẽ đi với con. 



"Hú hồn" Qúy Phi suýt kêu lên vì mừng. Nhưng thấy cái nhìn quan sát của mẹ, cô làm ra vẻ chuyện đó rất thường. Mẹ mà biết cô lo cuống lên đến thế, chắc mẹ sẽ càng chú ý nhân vật phó giám đốc của cô. 



Đợi ba mẹ đi xong cô mới yên tâm ra khỏi nhà. 



Đến công ty, Qúy Phi tự động đi thẳng xuống phòng làm việc, chứ không đợi dẫn như hôm qua. Hình như cô đến muộn, nên vào phòng đã thấy mọi người làm rồi. Có người đã được nửa khay tôm. 



Qúy Phi đưa mắt tìm cô tổ trưởng hôm qua nhưng một thanh niên đã đi về phía cô, anh ta cười rất thân thiện: 



- Chào em, có phải em là người mới đến nhận việc phải không? 



- Dạ. 



- Hôm qua, anh nghỉ buổi sáng, nên không gặp em. Buổi chiều có nghe cô Liên nói. Em theo anh qua phòng bên đây nhận đồ. 



Qúy Phi đưa mắt tìm cô tổ trưởng lần nửa. Nhưng cô ta đứng ở dãy bên kia. Và chỉ đưa mắt nhìn cô. Như không có phận sự hướng dẫn cô nữa, vì đã có người khác tình nguyện. 



Người thanh niên đưa Qúy Phi đồ bảo hộ. Anh ta chờ cô mang găng, và bắt chuyện: 



- Em tên Qúy phải không? Tên em đặc biệt thật đấy. Giống như người vậy. 



- Dạ. 



- Anh đứng khâu KCS ở phòng này, có gì không biết, cứ hỏi anh. 



- Vậy hả? 



Qúy Phi hởi ngắn gọn, tự nhiên cô thấy gần gũi anh ta hơn. Vì mặc dù công việc không giống nhau, nhưng là người cũng đẳng cấp, cô sẽ không phải bị dòm ngó như các cô kia. 



Cô bắt đầu tò mò: 



- Anh làm lâu chưa? 



- Ma cũ đấy em. Hơn năm năm rồi. Em ở bách khoa ra hả? 



- Dạ. 



- Còn anh thì nông nghiệp, thủy sản. Anh tên Trí. 



Qúy Phi ngạc nhiên: 



- Chứ không phải anh bên cấp đông sao? 



Trí cười lớn: 



- Mới vô mà đã biết hết rồi à? 



Rồi anh ta giải thích: 



- Bên cấp đông có thằng Trí. Nhưng nó là Trí cận. 
Trí tre nhướng mắt: 



- Bộ bên kia hết việc rồi hả ông? Nhiệt tình vừa vừa thôi nha. 



- Miễn tao sắp xếp sao xong thôi, thằng này! 



Qúy Phi thấy ý kiến đó rất hay. Thế là cô nói khuyến khích: 



- Anh Trí có sáng kiến hay ghê. 



Trí tre nói kháy: 



- Thằng này có tiếng là ga lăng đó Phi. Mấy trường hợp này nó nảy ra nhiều sáng kiến hay lắm. 



Qúy Phi thừa biết anh ta muốn nói Trí cận tán gái, nhưng cô lờ đi như không hiểu: 



- Vậy hả anh? 



Trí cận cũng phớt lờ anh ta. Anh đứng bên cạnh Qúy Phi làm phụ, bắt chuyện: 



- Nghe nói ba của Phi là giáo sư Huỳnh phải không? Năm thứ ba anh có học thầy nhưng chắc thầy không nhớ anh đâu. 



Qúy Phi ngạc nhiên: 



- Vậy là anh có học ba em? 



- Anh có đến nhà thầy mấy lần, có lần gặp Phi nữa. Nhưng Phi không để ý anh. Lúc đó em còn nhỏ, chắc mới học cấp III. 



“Vậy là anh ta biết mình trước, và qua đây giúp mình vì mình là con của ba, chứ không phải anh ta tào lao, cũng không tán tỉnh”. Nghĩ vậy Qúy Phi thấy có cảm tình với Trí cận hơn. Và đương nhiên, cô cũng thấy thân với anh. Vì anh là học trò của ba cô. 



Hôm qua cô nghĩ làm việc ở đây sẽ chán, vì chẳng có ai làm bạn. Nhưng hôm nay đồng thời có một lúc hai người giúp đỡ mình, cô thấy cũng vui. 



Trí cận ở chơi một lúc rồi trở về chỗ của anh. Qúy Phi làm cũng đã đỡ hơn. Mấy con tôm được liền đầu liền đuôi đàng hoàng. Có điều thao tác của cô thì không tiến hơn mấy. Chậm tương đương với rùa bò. Nhưng Trí tre luôn miệng bảo với cô như vậy là khá rồi, tiến bộ vượt bực rồi. Cô biết anh nói quá, nhưng cũng thấy đỡ quê. 



Đến hồi nghỉ trưa, Qúy Phi bỏ đồ bảo hộ ra định về, nhưng Trí tre đã đến bên cô: 



- Phi định về hả? 



- Dạ. 



- Anh định rủ cô ở lại nghỉ, buổi trưa ở đây có chỗ nghỉ đấy, đa số đều ăn trưa ở đây luôn. 



- Bộ Ở đây có nhà ăn hả anh? 



- Có chứ. 



Qúy Phi thấy tò mò muốn ở lại, nhưng sợ mẹ không cho. Thấy cô ngần ngừ, Trí tre khuyến khích: 



- Cô mới vô cũng nên tiếp xúc nhiều cho biết. Ở đây có nhiều thứ lắm: cơm, phở, mì … muốn ăn gì tùy thích. 



Thấy bụng biểu tình phải đi ăn trưa đã...