Một Thước Tương Tư

Chương 9 :

Ngày đăng: 12:09 30/04/20


Nghe ba chồng tôi quát tôi liền giật mình, hai mắt mở to, tôi lấp bấp hỏi:



- Dạ....con...con sao ba?



Ông liếc tôi một cái sắc lẹm, cố kìm giọng, ông quát:



- Út Đực đâu, lấy ghế cho ông.



Ba chồng tôi vừa kêu, dưới bếp hai ba người chạy nhanh lên đem mấy cái ghế sắp ngay ngắn. Mấy vị tai to mặt lớn trong nhà đều có chỗ ngồi, tôi và Thu Phụng thì đứng, còn chị Xuân tất nhiên là thong dong nằm trên giường rồi.



Má chồng tôi như có chút không hiểu, bà quay sang ba chồng tôi hỏi:



- Anh Hưng...rốt cuộc là có chuyện chi vậy? Con Quyên...nó làm sao?



Ba chồng tôi hừ hừ, tôi nhìn kỹ ông, gương mặt ông ngũ quan hài hòa có đôi nét giống với chú Ba nhưng lại không xuất sắc bằng ông chú. Ba chồng tôi híp mắt trông ác vô cùng, tôi có thể thấy được ông đang rất giận dữ.



- Chuyện chi...con Quyên...con nói coi khi không tại sao chị Hai Xuân lại té? Con có biết là chị con đang có bầu hay không, hả?



Tôi nhìn ông, nhìn thẳng vào mắt ông, vụ cháo lần trước tôi thực sự rất sợ nhưng không hiểu sao vụ lần này tôi lại không thấy sợ là bao. Ngược lại trong lòng còn đang cảm thấy giận đùng đùng, rõ ràng tôi vô tội...muốn bắt ép tôi...đừng hòng.



- Thưa ba, ba hỏi con vậy tức là ba nghi con cố tình đẩy chị Xuân?



Ba chồng tôi cười lạnh, hai mắt ông rực lửa:



- Có hay không trong lòng cô tự biết, rước cô về đây là làm dâu không phải làm bà làm thầy tung hoành trong cái nhà này. Cô nghĩ tôi không có đầu hay sao?



Tôi rụp mắt cười nhạt, đúng là phận làm dâu bạc bẽo trăm bề.



Má chồng tôi nổi giận, bà từ trên ghế đi nhanh đến chỗ tôi, tôi thấy bà vung tay muốn tát, tôi vẫn để yên cho bà tát.



"Bốp"



"Bốp"



Hai tiếng vả chan chát vang lên, tôi cảm nhận được một bên má mình tê rần cùng ran rát. Mím môi thật chặt, tôi không khóc.... cố ngăn cho nước mắt mình không chảy ra.



Không khóc, có đau có chảy máu cũng không được khóc.



Má chồng tôi đánh xong bà lại rít lên:



- Con quỷ cái, mày là đồ âm binh đầu thai lên hại gia đình tao phải không? Mày muốn giết chết cháu tao nên bày mưu bày kế chứ gì... Nói... Mày đã làm gì...nói...



Bà vừa chửi vừa đâm móng tay nhọn hoắc được cắt tỉa cẩn thận vào thái dương tôi, cảm giác đau đớn lại kéo đến. Nhịn không được, tôi trừng mắt lên nhìn bà, giọng sắc bén:



- Má, má với ba có bằng chứng không? Có bằng chứng con hại chị Xuân không? Có không?



Ba chồng tôi lạnh giọng:



- Bằng chứng? Cô cần bằng chứng?



Ông vung tay đập lên cái tủ thuốc nhỏ cạnh chỗ ông ngồi một cái "bốp" rõ lớn. Ông quát:



- Ở cái nhà này lời nói của tôi là bằng chứng, tôi là trời.



Tôi lại cười khinh trong lòng cái nữa...độc đoán, độc tài....vứt.



Nghe ba chồng tôi nói, má chồng tôi lại định vung tay đánh tiếp. Tôi đã nghĩ trong đầu sẵn rồi, lần này tôi nhứt định né, đánh hai cái đủ cho tôi trả đũa rồi, đánh nữa thì tôi lại phi cho mấy cước chứ không muốn im im nhịn nữa.



Tay má chồng tôi vung lên, phía ba chồng tôi phát ra giọng nữ run run mà uy nghi:




- Cảm ơn con.



Tôi không trả lời lại, chỉ gật gật đầu xem như đã hiểu. Dì Trinh là người thông minh, một lời cảm ơn kia tôi coi như nhận đủ. Về sau chỉ mong dì nghĩ lại ngày hôm nay mà không nhắm đến tôi nữa là tôi mừng rồi.



..........



Tối hôm đó lúc Minh Lộc về, anh ta tự dưng nổi điên nổi khùng lên chửi bới loạn xạ thành một nùi. Ba má chồng tôi phải năn nỉ rồi dọa nạt thì tên Lộc mới im mà đi lên phòng. Chuyện là Minh Lộc nghe ai nói tôi bị vu oan rồi về nhà bắt ba má chồng tôi phải xin lỗi, anh ta còn chửi luôn cả chị Xuân và anh Phú không nể nang một ai. Mặc dù thấy tên Lộc chửi lung tung vậy tôi không đồng tình lắm nhưng thấy anh ta thay tôi trút giận tôi cũng vui trong lòng.



Kéo tên Lộc lên phòng, tôi mới hỏi:



- Sao anh biết tôi bị oan vậy?



Tên Lộc uống một ngụm nước, hắn ta rít lên:



- Có người nói.



Tôi vỗ vai anh ta cái "bộp", cảm kích:



- Cảm ơn anh nha, dù thấy anh làm vậy hơi ngu nhưng tôi thiệt hả dạ lắm luôn.



Lộc cười cười, anh ta vừa nói vừa mở tủ lấy đồ đi tắm.



- Không cần cảm ơn tôi, tôi mà không làm vậy lại có người chửi tôi vô tình. Nói chung cô còn trên danh nghĩa là vợ tôi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô. Sau này nói tốt cho tôi một chút là được. Ok?



Tôi ngạc nhiên:



- Ai chửi anh? Mà nói tốt cái gì?



Tên Lộc huơ tay lên cao lắc lắc ý là không nói, tôi định kéo anh ta hỏi cho ra lẽ nhưng anh ta lại chui tọt vô trong phòng tắm. Tắm ra lại xách mông đi mất, tôi có hỏi một chữ cũng không nói. Điên người.



........



Buổi trưa té lăn lê dưới sàn nên bây giờ toàn thân có chút ê ẩm, đặc biệt là sau lưng. Ui chao...nhức ơi là nhức....



Đang kì cò xoa xoa bóp bóp thì tôi nghe có tiếng gõ cửa phòng. Nhìn lại đồng hồ, bây giờ cũng gần 11 giờ đêm rồi không biết là ai lên kiếm nữa. Chợt sựt nhớ ra khuôn mặt một người khiến tôi có chút hồi hộp...chú.. có khi nào là ông chú....



Nhảy xuống giường, tôi lật đật đi ra mở cửa, trước mắt tôi là ông chú với gương mặt nam thần cùng thân hình vàng trong làng "siêu mẫu". Trên tay chú là chai dầu Mỹ, môi chú cười nhẹ, chú khẽ nói:



- Sao rồi, còn đau không?



Tôi đứng sang một bên nhường đường cho chú đi vào trong, đóng cửa cẩn thận tôi khẽ trả lời:



- Dạ hơi hơi đau thôi chú.



Chú Ba ngồi xuống ghế, chú kéo tay tôi, giọng dịu dàng hơn rất nhiều.



- Ờ cố gắng vài bữa sẽ hết.



Tim tôi đập thình thịch vì cái nắm tay của chú, mặt nóng rần lên, tôi trả lời:



- Dạ con biết rồi.



Chú Ba đứng dậy ôm lấy tôi nhẹ nhàng, chú nói:



- Sống cùng tôi....làm vợ tôi....được không?



Tim tôi đập loạn lên vì câu hỏi của chú, tôi có cảm giác như khí huyết lưu thông không đặng vậy. Hai tai ong ong, mặt tê rần rần, tim đập thình thịch loạn tùng phèo...Làm vợ chú sao...trời ơi...tôi có nghe nhầm không vậy?!!