Mụ Trí Chướng
Chương 15 :
Ngày đăng: 02:24 19/04/20
Cứ như vậy, Lâm Tiêu và Tô Bạch nhập học vào cùng một trường đại học, học cùng một hệ.
Học kì mới vừa bắt đầu, thanh niên Tô Bạch tiến bộ luôn nỗ lực phấn đấu lập tức tham gia tranh cử lớp trưởng, thời điểm hội học sinh tuyển người cậu lại tham gia làm thành viên ban tuyên truyền, Tô Bạch chữ rất đẹp, lại còn tài hoa, hoàn thành tranh tuyên truyền trên bảng tin một cách thuận buồm xuôi gió.
Cho dù Tô Bạch bất luận là thiết kế cái gì đều mơ hồ lộ ra một luồng khí thế của niên đại những năm sáu mươi, bảy mươi đỏ chót…
Lâm Tiêu tham gia ban văn nghệ, giá trị nhan sắc vốn đã cao, ca hát lại êm tai, hắn rất nhanh sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng của năm nhất toàn trường, giống như hồi cấp ba.
Người như hắn, cho dù ở đâu cũng nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Tối hôm đó, Lâm Tiêu ở phòng học nhạc dàn dựng và luyện tập xong tiết mục cho chương trình của hội học sinh, sau đó cùng một học tỷ ban văn nghệ đến nhà ăn ăn cơm. Vì đến trễ, nhà ăn chỉ còn chút canh thừa thịt nguội, hai người vừa ăn vừa trò chuyện về việc dàn dựng và luyện tập tiết mục văn nghệ.
Hai người qua lại vài câu, đột nhiên có một vạt áo trắng khá quen bước nhanh sát bên người Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu đầu không ngẩng lên nhìn, cúi đầu uống từng ngụm lớn canh.
Ba giây đồng hồ sau, đối phương lại lộc cộc đi qua, đi tới cuối hành lang lại nhanh chóng xoay người, lần thứ hai đi qua kề sát vào Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu khẽ nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn lên: Tô Bạch?
Tô Bạch đẩy đẩy kính mắt: ồ, Lâm Tiêu, cậu cũng tới ăn cơm à.
Lâm Tiêu ra vẻ lơ ngơ: cậu cứ đi tới đi lui bên cạnh tôi làm gì?
Lâm Tiêu nhất thời có cảm giác như bị sét đánh: chờ một chút! Cậu từ lúc nào thì theo đuổi tôi?
Tô Bạch nghe vậy lại càng ủy khuất: tớ theo đuổi từ rất sớm, từ ngày cậu sinh nhật 17 tuổi liền bắt đầu theo đuổi, tớ giảng đề cho cậu, trông cậu không cho cậu trốn học, tớ nói muốn cậu cùng tớ thi chung một trường đại học, tớ tặng cậu 《 Bộ đề thi đại học năm năm gần nhất 》, tớ còn tặng cậu cốc tráng men với 《 Hướng dẫn tài liệu giảng dạy của Vương Hậu Hùng 》, tớ mỗi ngày đều đến nhà cậu giúp cậu học bù, tớ còn hát cho cậu nghe… Đây còn không phải là theo đuổi cậu hay sao?
Lâu Tiêu sửng sốt một hồi mới khôi phục được tinh thần, hắn liếm môi một cái, khô cằn hỏi một câu: Tô Bạch, cậu đối với khái niệm của hai từ “theo đuổi” có phải có hiểu lầm gì hay không?
Tô Bạch một bên nước mũi một bên nước mắt, dáng dấp nhỏ bé vô cùng cầu ngược: tớ không có hiểu lầm, tớ nghe ba tớ nói rồi, theo đuổi một người chính là đối xử tốt với đối phương, tớ vẫn luôn một mực đối tốt với cậu mà.
Lâm Tiêu khắp toàn thân từ trên xuống dưới mỗi gốc tế bào đều đang kêu gào hắn mau liều lĩnh ôm lấy Tô Bạch, dùng sức hôn cậu ấy, nhưng hắn lại cắn răng, hết nhịn lại nhẫn, nghĩ tới nghĩ lui đều không cam lòng để cái quyển 《 Bộ đề thi đại học năm năm gần nhất 》trở thành tín vật đính ước cho mối tình đầu đẹp nhất lãng mạn nhất của tuổi thanh xuân, Lâm Tiêu đành tàn nhẫn nói: Tô Bạch đồng học, tôi không thể không trịnh trọng nói cho cậu biết, làm như vậy kỳ thực không được tính là theo đuổi.
Tô Bạch khổ sở rũ xuống mi mắt, để giọt nước mắt thấm ướt hàng lông mi thanh tú: vậy phải làm thế nào mới được coi là theo đuổi cậu…
Lâm Tiêu vừa đau lòng vừa buồn cười: phải làm sao mới được coi là theo đuổi tôi? Cái này chắc cậu không nên hỏi tôi đi? Tự cậu hỏi bạn học tự mình tra thông tin, cậu có nhớ hay không cậu vẫn còn nợ tôi một việc chưa làm?
Tô Bạch nức nở: nhớ.
Lâm Tiêu ôm lấy cằm Tô Bạch nâng lên, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, ôn nhu nói: việc tôi muốn cậu làm chính là, theo đuổi tôi.
Tô Bạch vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Lâm Tiêu xoa nắn cái cằm nhỏ của Tô Bạch: không cần làm nhiều, phải, một lần là đủ rồi.