Mụ Trí Chướng

Chương 35 :

Ngày đăng: 02:24 19/04/20


Bác sĩ sau khi hỏi Lâm Tiêu vài câu liền yêu cầu nội soi.



Lâm Tiêu thống khổ: cháu có thể không làm không?



Bác sĩ đang muốn mở miệng nói chuyện, Tô Bạch đã giành trước một bước nói: kỳ thực có rất nhiều loại đau dạ dày có bệnh trạng giống nhau, bác sĩ chỉ thông qua bệnh trạng sẽ rất khó xác định cụ thể là loại đau dạ dày nào, muốn trị tận gốc vẫn nên khám nội soi, tớ hồi cấp hai đã từng làm một lần, thực sự không thống khổ trong truyền thuyết đâu, cậu phải thả lỏng cơ thể, cố gắng nhịn cảm giác muốn nuốt, duy trì hô hấp đều đặn, sẽ không đau tới mức không chịu được.



Bác sĩ trầm mặc trong chốc lát, nói: đúng.



Lời muốn nói cũng bị cậu nói hết rồi!



Lâm Tiêu:…



Vì vậy tuy trong lòng không có một tia tình nguyện nào, Lâm Tiêu vẫn ngoan ngoãn để Tô Bạch áp giải đi lấy máu, đi đưa kết quả cho phòng nội soi, sau đó đứng chờ ở cửa.



Trong lúc chờ đợi, Lâm Tiêu chọt chọt Tô Bạch, nói: tôi đột nhiên cảm thấy không đau nữa.



Tô Bạch nghiêm túc nhìn hắn: cậu chỉ đang muốn trốn nội soi.



Lâm Tiêu vô cùng bi thương:…




Lâm Tiêu: ….



Khó trách! Khó trách khó trách khó trách!



Đúng lúc này, thanh âm gọi tên từ trong phòng nội soi truyền ra, Lâm Tiêu hít sâu một cái, ở trong lòng lẩm nhẩm tên Tô Bạch, hiên ngang lẫm liệt đi vào phòng.



Năm phút sau, Lâm Tiêu cầm theo một tờ kết quả, nước mắt lưng tròng đi ra.



Tô Bạch vội vàng đưa giấy ăn, ân cần hỏi: thế nào?



Lâm Tiêu lau lau nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, cầm tờ kết quả run lẩy bẩy: tôi nhìn qua thì thấy không có việc gì, đi qua đưa cho bác sĩ nhìn một chút.



Tô Bạch: ừ.



Lâm Tiêu chép chép miệng, buồn phiền nói: đắng miệng, vừa nãy uống thuốc tê kia làm tôi buồn nôn muốn chết, nhưng y tá nói sau một tiếng mới được ăn uống.



Tô Bạch nghe thế, đột nhiên dừng bước, xoay người lại ôm lấy cổ Lâm Tiêu, ngửa mặt hôn lên.



Lâm Tiêu:…



Tô Bạch hai mắt sáng long lanh: còn đắng không?



Lâm Tiêu liếm môi một cái, kích động nói: làm gì còn đắng nữa, ngọt quá rồi!