Mùa Hè Của Diệp Xuyên
Chương 23 :
Ngày đăng: 18:38 18/04/20
Diệp Xuyên buông cuốn thực đơn, trong đầu có loại cảm giác mê muội kỳ quái, “Anh hai của tôi không đến?”
Lý Hành Tung hơi nhướn một bên chân mày, “Anh có nói cậu ấy sẽ tới sao?”
Hắn quả thực chưa từng nói như vậy, là Diệp Xuyên ngay từ đầu đã hiểu sai ý của hắn thôi.
Nhưng.
Diệp Xuyên có chút mờ mịt tự hỏi chính mình: Thật sự là do mình hiểu sai, chứ không phải người này cố ý sao? Diệp Xuyên bắt đầu cảm thấy mê man.
Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu đổi tới đổi lui đều là những lời Diệp Thời Phi nói khi cùng cậu ngả bài.
Cậu nhớ lúc mình bắt gặp quần áo trong tủ âm tường tại phòng khách, ban công bố trí cây cảnh dựa theo sở thích của hắn, nhớ Diệp Thời Phi khi nói chuyện thái độ hơi có chút xấu hổ, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Hôm nay anh làm như thế này.”
Diệp Xuyên dứt khoát hỏi hắn, “Anh hai của tôi có biết không?”
Lý Hành Tung vô cùng kinh ngạc nhìn cậu, “Hiện tại là thời gian riêng tư, anh và Thời Phi chỉ là hợp tác làm ăn, sao sinh hoạt cá nhân cũng phải báo với cậu ấy chứ?”
“Hợp tác làm ăn?”
Diệp Xuyên vẻ không tin nhìn hắn, “Anh và anh ấy chỉ là bạn bè làm ăn thôi sao?!”
Lý Hành Tung hơi nhíu mi, “Em hỏi như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”
Diệp Xuyên muốn nói mình cũng không có ý gì, nhưng cậu nhìn người đàn ông trước mặt, một lời cũng không thốt ra được.
Đáy lòng bỗng cảm thấy có sự phẫn nộ vi diệu, cảm thấy mình bị đem ra đùa giỡn.
Nhưng cụ thể là ai đang trêu cậu và tại sao lại bị trêu chọc như vậy, cậu hoàn toàn không giải thích được.
Cảm giác này có lẽ còn vượt xa cả sự phẫn nộ, khi Diệp Xuyên đem nó liên hệ với những việc đã trải qua ở kiếp trước, trong lòng cậu thậm chí còn sinh ra một nỗi sợ hãi vô hình.
“Tiểu Xuyên.”
Lý Hành Tung có chút lo lắng nhích lại gần, bàn tay để trên vai cậu vỗ nhè nhẹ, “Nghĩ cái gì vậy?”
Thời điểm bàn tay của Lý Hành Tung đặt lên vai, thân thể Diệp Xuyên nhẹ run lên.
Cảm giác quá mức quen thuộc, cảm xúc nhẹ nhàng trong nháy mắt làm cho cậu tự mình muốn sa vào trong đó.
“Có phải anh dùng từ có vấn đề, cho nên khiến cho em hiểu lầm đúng không?”
Nghiêm Hàn không thèm để ý đến thái độ của cậu, một bên kéo tay cậu đi vào, một bên tiến đến gần nói nhỏ vào tai: “Tôi và Hắc Lục đang ở bên trong uống rượu.
Cậu cũng vào kính hắn một ly, nói vài ba câu lời hay ý đẹp, để kết thúc chuyện này cho rốt ráo đi.”
Diệp Xuyên rất là phản cảm đối với chuyện kính rượu, “Tôi không phải đã nói là sẽ đền tiền rồi sao?”
“Chỉ đền tiền thôi là không đủ.”
Nghiêm Hàn giơ lên một ngón tay ở trước mặt cậu lắc lắc, “Trong giới hắc đạo chuyện giữ gìn mặt mũi còn trọng yếu hơn cả sinh mệnh.
Cậu đang là học sinh mà chọc tới người như vậy rất là phiền toái a.”
Diệp Xuyên nhíu mày.
“Chỉ một ly rượu mà thôi.”
Nghiêm Hàn nhỏ giọng khuyên, “Cậu thử nghĩ xem, đánh thì cũng đã đánh rồi, đập bể không ít đồ của quán người ta, bây giờ chỉ phải nhịn một chút lại làm không được?”
Diệp Xuyên chẳng phải là người không chịu được ủy khuất.
Huống chi phía sau còn hai người La Kiện và Đàm Lâm, nếu thật sự gặp phải chuyện gì phiền toái, so với mình bọn họ lại càng không dễ chịu.
“Được rồi, anh sắp xếp đi.”
Diệp Xuyên kiềm nén sự bực bội mà gật đầu, “Không phải là chỉ cần ra vẻ đáng thương thôi sao, tôi sẽ làm được.”
“Không cần tới mức ấy, cậu chỉ hơi khách khí một chút là được.
Tốt xấu gì có tôi ở bên cạnh cậu, dù sao Hắc Lục cũng cho tôi một chút mặt mũi.”
Nghiêm Hàn nói xong, nâng tay muốn sờ lên tóc của cậu, lại bị Diệp Xuyên nghiêng đầu né tránh.
“Đừng nghĩ chuyện chiếm tiện nghi của lão tử.”
Diệp Xuyên tức giận liếc hắn một cái, “Lão tử chán ghét cái loại người đê tiện này, đầu óc toàn t*ng trùng, câu tam đáp tứ, đã ăn trong bát còn trông trong nồi.”
Nghiêm Hàn sửng sốt, lập tức cười to, “Cậu đây là bị cái gì kích thích a?”
“Đi thôi, đi thôi.”
Diệp Xuyên lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, “Nhanh lên, diễn xong rồi tôn tử ta đây còn phải quay về trường học.”