Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 34 :

Ngày đăng: 21:56 19/04/20


Tôi nhanh chân đi về phía trước , không nói câu nào. Tiểu Ảnh Tử cứ nhìn chằm chằm tôi, cô ấy muốn nói chuyện, tôi cũng biết cô ấy muốn nói gì, đơn giản chính là: “anh làm sao vậy?” “vừa nãy anh sao đối xử với tôi như vậy?” các loại, vì thế mà tôi không muốn cho cô ấy cơ hội nói chuyện.



Cuối cùng Tiểu Ảnh Tử nhịn không nổi, thở hồng hộc đứng trước mặt sốt ruột nói: “Tử Hàm, em muốn hỏi anh một chuyện, không biết có nên hay không?”



“Không muốn hỏi thì đừng hỏi!” Ngữ khí của tôi rất cường ngạnh, tâm tình đang thật sự không tốt.



“nhưng em muốn hỏi.”



“Muốn hỏi thì hỏi!”



“anh không phải đi trả lại hộp cơm sao? sao giờ lại không thấy?” Tiểu Ảnh Tử buồn bực nói.



Tôi lập tức sững sờ ở tại chỗ, đúng vậy, hộp cơm đâu? Lúc đầu còn cầm trên tay!! Sẽ không phải ném trên quầy hàng chứ?không đúng, thứ này không mang vào siêu thị, thực không nhớ rõ a!!



“em nhớ anh để chỗ nào không?” tôi sốt ruột hỏi.



“Nhìn thấy, bỏ nơi bệ cửa sổ ở siêu thị.” Tiểu Ảnh Tử nghiêm túc nói.



“Vậy sao em không ở nhắc nhở tôi? tôi đi đến nơi này em mới nói. Em nói tôi nhớ, bây giờ lại muốn trở lại cầm, em nhìn tôi cầm nhiều đồ như vậy.” Tôi đem mấy túi đồ vứt xuống dưới, ngồi phía trên hút thuốc. Tiểu Ảnh Tử không lên tiếng, vẻ mặt có chút oan ức, tôi nhìn cô một chút, dẫm điếu thuốc dưới chân rồi đi tới gần cô ấy.



“xin lỗi, vừa nãy tính tình tôi không tốt, giọng điệu hơi nặng, em chớ để ý.” Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười.



“Không có chuyện gì, em nên sớm nói cho anh biết, nhìn sắc mặt anh không tốt nên em vẫn không dám nói.”



“em ở chỗ này chờ , tôi chạy đi lấy, lập tức trở về.”


“Về nhà? Về nhà tôi không phải khóc chết rồi! Tôi không về, cậu muốn đi thì đi đi, cậu thay tôi về nhà nói tôi đi sửa lại dung nhan .” Tôi liều mạng giãy dụa.



“tôi nói với cậu, người muốn sửa dung nhan là tôi mới đúng.” Lý Tam Hỉ nói xong tôi không nhịn được cười, tiểu tử này cũng biết mình biết người.



“Đi đến nhà tôi bôi ít thuốc đi!” Lý Tam Hỉ lẳng lặng mà nói.



“Ừm!” Tôi gật đầu một cái, sau đó hai chúng tôi không ai nói gì, hắn đỡ hai chân tôi để chúng tôi đi cùng nhau, hồi lâu tôi mới quay đầu nhìn hắn.



“Lý Tam Hỉ , tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không? Vấn đề này cậu năm đó cũng hỏi qua tôi.”



“Cậu hỏi đi!” Lý Tam Hỉ vẻ mặt rất chăm chú, bất quá tôi không chán ghét vẻ mặt này, nó khiến tôi căng thẳng.



“Cậu… Nhìn thấy tôi chịu đòn là cảm giác gì?” Tôi hướng hắn cười một nụ cười miễn cưỡng, nhớ tới năm đó tôi trả lời đã để hắn để lại hai hàng máu mũi.



“Cảm giác, thật giống như không có cảm giác!” Lý Tam Hỉ sau khi nói xong còn gật đầu xác nhận, tôi đẩy hắn ra, cũng không có cảm giác cái gì sung sướng cảm kích hay tình yêu đại loại.



Lý Tam Hỉ vội vàng cầm tay tôi, “Tôi lúc đó thực sự là trống rỗng, chưa kịp nghĩ gì đã chạy tới.”



“Ồ!” Tôi để cho hắn tiếp tục dìu, câu nói này nghe còn được. Hắn nhìn tôi một chút, giúp tôi xoa xoa đất trên mặt, ngay lúc đang ấm áp thì điện thoại vang lên.



“uy, chào ngài, vừa nãy là ngài gọi 110! Chúng tôi lập tức đến hiện trường, mời ngài không nên hoảng loạn.”



“Ha ha… các anh không phải tới , tôi ok . Bye bye!”



“Không thể bye bye đây! Cậu đến đồn công an báo cáo tình hình rồi chúng tôi sẽ tìm hiểu sự việc.” Nói xong vị cảnh sát lấy tốc độ nhanh nhất cúp điện thoại, so với tốc độ lúc tôi xin giúp đỡ quả thực không thể sánh bằng.



“Làm sao vậy?” Lý Tam Hỉ quay đầu xem tôi.



“Không có gì, đi một chuyến đến đồn công an.” Tôi nhắm hướng đông chỉ, Lý Tam Hỉ gật gật đầu. Sau đó hai chúng tôi lái về đồn công an. Cùng đi xem “Người đáng yêu nhất.”