Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 36 :

Ngày đăng: 21:56 19/04/20


Sáng thứ hai tôi rời giường cũng đã 9 giờ, làm sao ngủ đến giờ à? Tôi dùng sức bò dậy thì toàn thân truyền đến cơn đau làm tôi kêu cha thét mẹ.



Lý Tam Hỉ đi vào, thấy tôi đã tỉnh thì mang quần áo lại.



“tối hôm qua tôi đã giặt cho cậu, đã khô rồi, cậu mặc vào rồi dậy ăn sáng.”



Tôi cầm lấy quần áo, nhe răng nhếch miệng mà mặc vào. Hắn bên cạnh nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt ấm ức. Tôi biết hắn có chuyện muốn nói nhưng từ hôm qua tôi đã không cho hắn cơ hội, tôi không muốn nghe cũng không thích nghe.



“Ha ha… Tôi phải đi rồi, phải tìm Tiểu Ảnh Tử xin lỗi.” tôi mặc quần áo tử tế rồi nói với Lý Tam Hỉ.



“Cậu ăn chút điểm tâm rồi đi, bằng không dạ dày sẽ đau.” Lý Tam Hỉ ở phía sau nói, giọng nói như đang cầu xin.



“tôi không ăn, ăn xong khỏe mạnh quá thì việc này khó xử lý, ít ra cũng phải cho suy yếu chút. Đúng rồi, nhà cậu có băng gạc không?” Lý Tam Hỉ nhìn tôi một lát tựa hồ không rõ tôi muốn gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy.



“đem nó quấn lấy, dày một chút.” Tôi chỉ vào một vết trầy xước trên cánh tay.



“những chỗ này rất nhẹ, một ngày có thể khỏi rồi, cậu quấn vào lại càng nghiêm trọng..” hắn nhìn bằng ánh mắt oán trách, cuối cùng thở dài rồi nhẹ nhàng giúp tôi, quấn từ cổ tay đến cùi chỏ, băng hết hai cuộn băng. Tôi dơ cánh tay lên, nhíu mày một cái!! Không thể tưởng tượng được nó giày đến thế nào.



“nhìn thế nào? Có giống bị gãy không?” tôi hướng Lý Tam Hỉ mà hỏi.



“giống.” Lý Tam Hỉ nhìn nhìn, bất đắc dĩ mà nở nụ cười.




” không thể, chuyện này đối với trời cao là một loại nhục nhã, vì thế tôi đoán mệnh chưa bao giờ lấy tiền.” Đại gia lắc lắc đầu ngón tay.



“Vậy tiền xếp dưới chân ông là từ đâu tới?” tôi chỉ chỉ dưới bàn chân.



“Đây là phần thưởng người ta đưa tôi, không quan hệ gì đén tôi, tôi chưa bao giờ đem đồ phàm tục như này để trong mắt.”



“Ồ!” Tôi cầm lấy cái ống đựng tiền, đem tiền đều bỏ vào trong túi của mình, “Nếu chúng nó mang cho ngài buồn phiền như vậy thì tôi giúp ngài giải quyết, ngài không chịu tiết lộ thiên cơ tôi cũng không miễn cưỡng , tôi đi trước.”



Tôi nhìn thấy ông lão đột nhiên đứng lên, tay run run chỉa vào người của tôi nói: “Cậu sẽ gặp báo ứng! Tôi sẽ khiến ông trời báo ứng cậu!”



“ông lão à!” Tôi làm bộ sợ sệt chạy tới, “Van cầu ông, đừng làm cho ông trời trừng phạt tôi, ông nói đi, nói rồi tiền này trả lại ông.”



Ông lão mới chậm rãi thở ra một hơi, lẳng lặng mà nói: “Cậu muốn tìm người thì ngay ở bên cạnh cậu, chỉ cần cậu thành tâm, thì sẽ nhận được tình yêu chân thành.”



Quá cảm động, “ông thật thật tốt, ông cho tôi động lực, tiền này vốn là của ông, tôi đều trả lại.” tôi cúi đầu nhìn thấy tay ông lão đang cầm chặt tiền trong tay, nhắm mắt tựa như sám hối.



“ông lão tôi đi trước, không làm lỡ ngài.” Gật gật đầu, cũng không mở mắt.



Tôi cúi đầu nhìn cái túi thiếu 200 đồng tiền, trong lòng đắc ý, quay đầu lại nhìn ông lão đang đếm tiền, tôi cọ xát tay rồi chạy đi xa. Ông này quả thực không tệ, tâm tình thực sự tốt hơn nhiều rồi.