Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:55 19/04/20


Ngày đó sau khi tôin học, Lý Tam Hỷ từ trước mặt của tôi đi qua, ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó hắn từ túi sạch móc ra một tờ giấy nháp.



“Cho cậu, đây là thư trả lời của tôi, là, tôi không nghĩ người ưu tú như cậu lại muốn cùng tôi làm bạn bè, một người nhỏ bé làm nông nghiệp như tôi, là.. cậu để ý đến tôi, từ hôm nay trở đi, tôi chính là đại ca cậu, nếu có người nào bắt nat cậu, đại ca đây sẽ giúp cậu lấy lại công bằng.”



Tôi đứng ở đó ngẩn người không biết nên nói cái gì, hắn nhìn tôi biểu tình nghi hoặc, làm bộ ngây ngốc hồi lâu, có vẻ không có ý định động đậy. Hắn mới nói tiếp:



“không phải bị dọa chứ, đại ca chỉ là đem chủ nghĩa Mác cùng quan điểm cá nhân của tôi tổng kết lại, biến đổi lượng dẫn đến quá trình biến đổi chất mà thôi.”



Khi đó chúng tôi vẫn chưa được tiếp xúc với triết học, tôi cũng không để ý đến những lý giải của hắn, sau đó mới biết hắn rất thích đọc sách, thường lấy những danh từ văn vẻ ra để ra vẻ mình học thức uyên bác.



“Ồ.” Tôi cầm lấy tờ giấy, nhìn theo Lý Tam Hỷ rời đi.



“Ngải Tử Hàm? Ngày hôm nay nên đến phiên cậu chùi cửa kính a?” Xa xa một chút là một nữ hài tử đang dùng đôi mắt trong veo nhìn về hướng tôi. Tôi cúi đầu nhìn tờ giấy đã nhàu nát trên tay, mới phản ứng được nàng nói vậy là có ý gì. Nghĩ thầm Lý Tam Hỷ thật sự không bình thường, viết thư đều vò như thế thật có sáng tạo.



Trở lại phòng ngủ, tôi lén lén lút lút mà đem thư mở ra, tôi lại nhất thời mà sửng sốt, một tờ giấy gấp 4 tràn ngập chữ, toàn bộ đều là ngôn ngữ cổ! !
Ai biết sau khi ngã hắn làm bộ dáng như đàn ông mà lôi kéo tay áo tôi nói”Tiểu đệ, tôi bị ngã, keo dán của tôi đâu?”



Tôi lập tức gần như cuống lên, cậu coi tôi là cái băng dán của cậu a, Ngải Tử Hàm tôi còn không có ngu ngốc nhìn qua mặt ai đó.



“Lăn, không có!”



Tôi vứt cho hắn câu đó rồi đứng dậy muốn rời khỏi, Lý Tam Hỷ kéo tay tôi, làm tôi căn bản không thể động đậy. Hắn đem khuôn mặt to lớn của hắn dựa vào tay tôi, sau đó mệt mỏi nói:



“Tiểu đệ, cậu rốt cục cũng bị đại ca tôi rèn luyện a , tôi là người trong nghề cậu phải kiên trì, cậu nếu phản bội đều không thể đươc, chống đỡ ** càng lại đại nghịch bất đạo, đại ca cũng là muốn tốt cho cậu.”



Từ đó về sau, hắn cũng không ngã thêm lần nào nữa, nhớ tới mấy lần hắn té ngã như thật thế cũng không dễ dàng gì, tôi cũng đã tha thứ cho hắn. Hơn nữa Lý Tam Hỷ có một tính cách mà tôi đặc biệt yêu thích, đó chính là hắn rất yêu thích lao động. Từ khi tôi và hắn trở thành bạn bè, cứ đến phiên tôi trực nhật hắn sẽ làm giúp tôi, có một lần hắn xóa bảng giúp tôi, tôi đến gần khen hắn vài câu, hắn như bị lên đồng,cứ thế chà xát lau bảng đến một tuần, bọn bạn cùng lớp cao hứng vô cùng.



Trong lòng tôi thấy rất không thoải mái, cũng không phải tôi thương hắn, tôi chỉ cảm thấy đám người kia đang lợi dụng hắn, cảm thấy hắn làm như vậy rất ngu xuẩn, Lý Tam Hỷ lau bảng một tuần như thế nhưng không có ai mở miệng nói với hắn câu cảm ơn. Mỗi khi nhớ tới việc này, lòng cảm thông của tôi như tràn ra, như thế, tôi lại đối xử tốt với hắn nhiều hơn