Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ
Chương 7 :
Ngày đăng: 21:55 19/04/20
Sáng nay có cuộc thi, mới sáng sớm tinh mơ tôi đã rời dường, để chuẩn bị tâm lý cho tốt, cũng muốn trở thành một lớp trưởng thật uy phong lẫm liệt.
Tôi chuẩn bị tốt mọi thứ, với ý chí sục sôi chạy về phía tầng 1. Gần đến trước cửa phòng, tôi rất kiêu ngạo mà ngẩng đầu, bởi vì chúng tôi thi xếp phòng theo thành tích, thành tích tốt đều ở tầng một, kém hơn một chút là ở tầng hai. Tầng một khoảng 300 người, đương nhiên, trường học của chúng tôi cũng chỉ có hơn 600 người, khả năng cũng chả có gì tốt đẹp để để ý.
Khi tôi tới cửa phòng học, mới phát hiện nơi này đã tấp nập người, con mắt của tôi không tự chủ được mà tìm kiếm thân ảnh.
Đột nhiên một điểm nhỏ từ trong đám người hướng về tôi đi đến. Không phải Lý Tam Hỷ, nếu là hắn, chính là đại điểm. Là Từ Nhiễm Nhiễm, nàng cợt nhả đứng trước mặt tôi, kéo cánh tay của tôi quay đến quay đi, tôi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
“Há, không có chuyện gì, tôi chỉ đi tìm cảm giác mà thôi.” Từ Nhiễm Nhiễm đắc ý mà nhìn tôi.
Tôi thực sự có chút bất đắc dĩ, tôi là một người có khả năng rất nhẫn nãi, nhìn một người không phải bạn gái tôi cứ kéo đến kéo đi, tôi cảm giác như bản thân là mồi được kiến tha về tổ vậy, rất không thoải mái.
“Đến rồi, đến rồi.” Từ Nhiễm Nhiễm ở tôi bên tôii nói, tôi ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa Lý Tam Hỷ mang một túi sách nện ngực dập chân đi tới, nhìn nhìn xung quanh, mặt mang theo mỉm cười, ánh mắt nguy hiểm. Tôi tham lam nhìn vẻ mặt hắn, có vẻ hôm nay hắn tâm tình không tệ, như thế có thể giảm áp lực.
Nhưng mà Từ Nhiễm Nhiễm quả thật là muốn diễn trò đến điên rồi. Ban ngày ban mặt, giữa trời giữa đất, nàng lại dám tựa đầu vào vai tôi, còn hường về phía Lý Tam Hỷ ngoắc ngoắc tay. Bởi vì chúng tôi đứng ở một góc trống, mọi người không ai chú ý, Lý Tam Hỷ lại thấy, hắn luôn luôn từ phía đó mà tìm tôi. Trong lòng tôi hơi sốt sắng, cũng không biết thế nào lại cảm thấy chột dạ.
Từ Nhiễm Nhiễm làm bộ cùng tôi rất là hòa hợp, một hồi đập bả vai, một hồi làm nũng, một hồi liếc mắt đưa tình với tôi. Ở phía xa mà nhìn lại, chúng tôi thật sự là đôi tình nhân, tôi lại ở nơi này lại điên cuồng làm dáng, thật sự buồn cười.
Vốn tôi đã không cao hứng, hắn còn làm cao su đường với tôi. Tôi phản bội mà nhìn hắn, trên tay của hắn càng dùng sức, mặt tôi đã không biến dạng như trước, mắt tôi đã không có tí nào phản bội mà đã biến thành trắng bệch đầy nước mắt.
Thầy Ngưu để tay xuống, tiện thể lại lau mặt cho tôi, ánh mắt trong cực kỳ ôn nhu, như hống con nít mà nói: “Tiểu Tử Hàm, khóc cái gì a? Trẻ ranh to xác khóc cũng không tốt. Cậu yên tâm, có chuyện gì thầy đều giúp cậu chịu trách nhiệm, thầy tin tưởng cậu là một người con ngoan.”
” thi không tốt vẫn tính sao?” Tôi nhìn hắn.
“Không tính!” Thầy Ngưu hướng tôi cười cợt.
“Được, vậy tôi đi trước.” Tôi như đào binh mà nhảy ra khỏi văn phòng.
Kỳ thực trong lòng tôi rất rõ ràng, vừa nãy nước mắt kia cũng không phải là công cụ, mà là tôi đã ấp ủ tốt, chỉ là vừa vặn đem nó dùng đúng lúc mà thôi. Trong lòng tôi khó chịu đã lâu, lại không thể cùng bất luận người nào nói, mỗi khi tôi cùng người khác nói lại càng làm tôi buồn phiền, phản ứng của mọi người chỉ là cười cợt tôi, sau đó mới dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn tôi.
**! Có cái gì buồn cười sao? Tôi cùng một người như thế kết bạn thì có cái gì buồn cười sao? Tôi bị người khác quấn lấy như thế thì có cái gì buồn cười sao? Tôi ở trước mặt mấy kẻ ngu si các cậu mà biểu lộ tâm tình thế có cái gì buồn cười sao? Tại sao có nhiều người lại thích cười cợt người khác như thế, cũng chả ai cảm ơn các cậu đã sáng tạo chuyện cười đâu??
Trời đất, cứ tưởng sẽ không phải là người cậy mạnh hiếp yếu, hóa ra cũng chỉ nước xuôi thì đẩy thuyền thôi, sao cậu có thể không phân biệt tốt xấu như thế! Thực phí công trời sinh ra người như cậu! Ai, nước mắt cứ thế mà rơi rớt lả chả.