Mục Cửu Ca

Chương 10 : Bắt đầu

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


Mục Cửu Ca tự nhéo mạnh vào đùi mình, đẩy Hoa Vô Ý ra, cầm ly nước đá trên bàn đổ lên mặt.



Ai cũng không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy, không ít khách hàng lén nhìn sang đều che miệng lại hoặc là kinh ngạc thốt lên.



“Cửu Ca?” Hàn Gia Duệ lập tức quan tâm nhìn cô.



Hoa Vô Ý cũng hơi giật mình.



“Cho tôi một ly nước đá. “Mục Cửu Ca lau mặt qua loa, nói với người phục vụ đang định cất tiếng bên cạnh.



Người phục vụ có chút khó xử nhưng vẫn gật đầu, vội vã đi lấy một ly nước đá tới, còn quan tâm đưa cho cô một xấp khăn giấy.



“Cảm ơn.” Mục Cửu Ca cầm lấy khăn giấy lau mặt, sau đó cầm một cục đá bỏ vào miệng, rồi lại lấy một cục đá xoa xoa huyệt thái dương.



Đá lạnh khiến cho huyệt thái dương và ngón tay cô lạnh cứng, nhưng cũng đồng thời khiến cho cơn buồn ngủ của cô biến mất.



“Quý khách, xin lỗi…. Các vị có thể đừng làm ảnh hưởng tới các vị khách khác đang dùng cơm được không ạ?” Người phục vụ áy náy hỏi.



Mục Cửu Ca ngậm đá, nói: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ. Ly rượu này tôi muốn mang theo, tôi nghĩ hẳn anh đã biết vì sao. Có cần tôi trả tiền cho ly rượu này không?”



Người phục vụ há miệng, bừng tỉnh nhìn sang Hàn Gia Duệ.



Hàn Gia Duệ làm ra vẻ không hiểu chuyện gì, nhưng trong lòng đã dậy sóng.



“Xin hỏi, cô có cần tôi giúp cô báo cảnh sát không?” Người phục vụ hỏi.



Mục Cửu Ca lắc đầu, bảo người phục vụ rời đi, sau đó quay mặt nhìn về phía hai người đàn ông bên cạnh, lúc này cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều.



“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Mục Cửu Ca cầm lấy ly sâm banh trên bàn, xoay người ra khỏi nhà hàng đồ Tây.



Bên ngoài nhà hàng là khu tiếp tân, ở đó có đặt mấy ghế sofa để cho khách hàng nghỉ ngơi thư giãn.



Mục Cửu Ca đi thẳng đến cửa sổ, hít thở thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Vô Ý trước, hỏi: “Anh theo dõi tôi?”



Hoa Vô Ý thoáng do dự, gật đầu.
Dừng một lát, Mục Cửu Ca nhướng mày cười: “Hay là tôi nên xấu xa như anh nói, dùng ly rượu này để tống tiền anh nhỉ, xem nào, nếu như Hàn công tử bỏ thuốc người khác bị truyền ra ngoài thì dường như không được tốt lắm nha. Cho nên…anh sẵn lòng trả bao nhiêu tiền cho ly rượu này đây ta?”



“Mục Cửu Ca!” Hàn Gia Duệ nhìn ly rượu, hận không thể đi tới đoạt lấy đập vỡ nó ra, “Cô thật là một người đàn bà tham lam, không biết xấu hổ! Chỉ bằng một ly rượu mà cũng muốn tống tiền tôi? Được, cô cứ đi báo cảnh sát đi, cứ đi tố cáo tôi đi. Tôi cũng muốn xem đến tột cùng phẩm phán sẽ phán xét ra sao! Tôi còn muốn tố cáo cô tội vu khống và tống tiền tôi đấy!”



Mục Cửu Ca cố che giấu nỗi buồn đằng sau nụ cười, người cô từng thật lòng thích, chỉ có một, là người đang đứng trước mặt đây.



Chủ động nói lời chia tay, thật ra là vì lòng tự trọng của bản thân. Không thể phủ nhận là cô luôn mong chờ đối phương chủ động liên lạc với mình, an ủi mình, cho cô sự tin tưởng cùng cảm giác yên tâm.



Trước khi anh cầu hôn, cô đã mềm lòng, rung động. Nếu như Hàn Gia Duệ kiên nhẫn một chút, cho cô ít thời gian thì chắc chắn cô sẽ đồng ý, mà sau khi cưới cô cũng sẽ không từ chối để anh tìm một người đẻ hộ, sinh con nối dõi tông đường.



Đáng tiếc anh quá nóng vội, cũng bởi vì thế mà lộ ra bộ mặt thật.



“Mục Cửu Ca, trừ bề ngoài của cô là con gái thì cô còn có điểm nào giống con gái không? Cô xem lại cách ăn mặc của mình đi. Vào nhà hàng Tây mà lại mặc quần jean. Cô cho rằng cô như vậy rất đẹp, rất phong cách sao? Kỳ thực ai nhìn thấy cũng đều cười trộm cô!



Còn cái túi thủng kia, em gái tôi chưa từng nói với cô là cái túi kia chỉ có những người phụ nữ trung niên bốn, năm chục tuổi mới dùng sao? Hơn nữa còn là đồ lỗi thời, đừng nói là lúc cửa hàng đại hạ giá thì cô mua nó chứ?



Cô không biết là mỗi lần cô đeo cái túi xách đó đến gặp tôi, tôi luôn cảm thấy xấu hổ muốn chết không? Nhưng vì mặt mũi của cô, cho nên tôi vẫn chịu đựng không nói.”



Lúc này lòng tự trọng của Hàn Gia Duệ đã bị tổn thương trầm trọng, thầm nghĩ chỉ muốn tìm chút danh dự, cũng không thèm để ý đến việc những lời nói của mình sẽ gây tổn thương người khác.



“Còn có nghề nghiệp của cô, tài xế xe buýt? Trời ạ! Cô còn luôn tự hào về nghề nghiệp của mình nữa. May mà tôi không giới thiệu cô với bạn bè của mình, nếu không bọn họ sẽ cười tôi thối mũi mất!



Còn cả lòng tự trọng nực cười của cô nữa. Cô nghĩ rằng cô trông rất kiên cường, rất tự lập, rất nữ anh hùng phải không? Thật ra trong mắt đàn ông, phụ nữ như cô thật buồn cười. Không hề đáng yêu, không hề dịu dàng, càng không hề biết nũng nịu. Hơn nữa còn độc ác, ích kỷ, tham lam. Tương lai cô….”



“Anh nói đủ chưa?” Mục Cửu Ca ngắt lời anh ta.



“Hàn Gia Duệ, cảm ơn anh đã cho tôi một bài học. Đây là thù lao trả cho anh.” Mục Cửu Ca mỉm cười, cầm ly rượu ném thẳng xuống sàn nhà cẩm thạch cách đó không xa.



“Xoảng!” Âm thanh vỡ vụn vang lên, những mảnh vụn và chút rượu sót lại trong ly vương đầy ra đất.



Hàn Gia Duệ giật mình.



Sau đó, Mục Cửu Ca cầm cái túi da tinh xảo, lỗi thời, nghe nói chỉ có những phụ nữ trung niên bốn, năm mươi tuổi mới dùng bước ngang qua người Hàn Gia Duệ.