Mục Cửu Ca

Chương 20 : Tác phẩm ở đâu

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


“Hi, xin chào các chú cảnh sát. Hôm nay thời tiết nóng quá, các anh làm việc vất vả nhỉ. Xin hỏi các anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”



Một anh chàng tóc vàng mắt xanh chuẩn Tây Âu liên tiếp nói ra những từ khiến người nghe không tài nào hiểu nổi. Chuyện này là chuyện hết sức bình thường…. nhưng họ không thể giao tiếp thì làm sao bây giờ?



David cười tủm tỉm, dùng tiếng Tây Ban Nha chào hỏi hai vị cảnh sát trước mặt.



Hai vị cảnh sát cứng miệng. Sau đó có một người dùng tiếng Anh lưu loát hỏi họ tên và quốc tịch của David, cũng yêu cầu anh xuất ra giấy chứng minh nhân dân.



Vẻ mặt David vô cùng hoang mang, dùng tiếng Tây Ban Nha nói: “Xin lỗi, các anh đang nói gì? Tôi không biết tiếng Anh.”



Hai vị cảnh sát chán nản, kiểu tình huống này thì phải xử lý sao đây?



Mục Cửu Ca đã tìm được tác phẩm của mình.



Chính xác là ‘tìm’. Bởi vì cô phải đi gần như toàn bộ hội trường triển lãm mới tìm được góc này.



Cô đã từng đi qua đây một lần, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, ở trong xó xỉnh này cũng có tác phẩm dự thi.



Bởi vì ở đây có nửa bức tường, vừa vặn che khuất tầm mắt của người bên ngoài, mà khoảng hổng bên cạnh lại bị một tấm biển quảng cáo lớn che mất. Thành ra khoảng không ở giữa tấm biển quảng vả nửa bức tường đó đại khái chỉ có thể rộng khoảng chưa vừa một người đi vào.



Tất cả tác phẩm của những người khác đều được tập trung trong hội trường, nơi mà mọi người đều có thể nhìn thấy, chỉ có tác phẩm của cô bị bỏ vào đây. Chính xác thì ở đây vẫn thuộc phạm vi của hội trường, nhưng ai mà biết có một tác phẩm dự thi cô đơn “Không được trưng bày” bị xếp đến góc bí ẩn này chứ?



Nếu nói không có sự gian lận, có đánh chết cô, cô cũng không tin.



Có lẽ để cho công bằng hoặc mượn cớ che giấu, ngoài tác phẩm của cô ra thì còn có một tác phẩm của một người dự thi khác cũng nằm trong góc hẻo lánh này.



Có điều tác phẩm của người dự thi này chắc chắn là để góp cho đủ số lượng….



Mục Cửu Ca đi tới góc đó rồi nhìn du khách bên ngoài, cô hy vọng cô có thể gây được sự chú ý của mọi người để kéo mọi người tới đây.



Thế nhưng đứng chưa được 2 phút bỗng có một tình nguyện viên đến nói với cô: “Có tác phẩm của cô ở đây à? Cô đang đợi bạn bè của mình đến hả? Xin chú ý hành vi của mình, lần này là cảnh cáo đấy.”


Nhìn nhìn những thí sinh dự thi khác làm đủ trò ám hiệu, có người thậm chí đứng ngay trước tác phẩm của mình cũng chẳng có ai thèm để ý, khéo miệng Mục Cửu Ca giật giật.



Trong góc hẻo lánh.



“Là tác phẩm thêu này phải không?” Thợ Săn thấp giọng hỏi.



Hoa Vô Ý nhìn tác phẩm, gật đầu.



“Nếu không có ý định tìm thì ai mà phát hiện ra góc xó xỉnh này chứ.” Thợ Săn nói.



Hoa Vô Ý không lên tiếng, chỉ cẩn thận dán phiếu của mình lên khung dán dưới tác phẩm, Thợ Săn cũng làm theo.



Đột nhiên bên ngoài xuất hiện tiếng ồn ào, hai người đồng thời quay đầu nhìn về lối nhỏ.



Đinh Tử và Hòa Thượng cũng chạy tới, nhưng hai người họ vừa chạy tới bỗng đụng phải một nhân viên quét dọn vệ sinh.



Người nhân viên đó vừa thấy họ muốn vào bèn cản lại: “Xin lỗi, trong này cần phải dọn dẹp, mời mọi người đi sang chỗ khác xem trước.” Vừa nói vừa lấy một biển hiệu ‘Đang dọn vệ sinh’ từ trong xe ra đặt trước lối nhỏ.



“Bên trong rất sạch, sao phải quét dọn?” Thợ Săn đi tới hỏi.



Người vệ sinh liếc anh ta: “Anh thấy sạch là được à? Đây là công việc của chúng tôi, bẩn thì phải quét dọn. Chúng tôi cũng vì du khách mà thôi.”



“Vậy có thể để cho chúng tôi nhìn trước không?” Hòa Thượng cười toe toét hỏi.



“Vậy các anh có thể chờ cho đến khi tôi quét dọn xong được không?” Người vệ sinh trừng mắt.



Hòa Thượng: “Quét dọn mất bao lâu?”



Người vệ sinh nhún vai: “5 phút”



“Được, vậy chúng tôi chờ.” Hòa Thượng nháy mắt với các nhân viên Trọng Vũ khác, tất cả mọi người lập tức giả bộ như không quen biết nhau đi qua đi lại xung quanh lối nhỏ.