Mục Cửu Ca
Chương 25 : Cuộc chiến bảo vệ tác phẩm
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Trước khi luật sư đến, Cửu Ca đưa điện thoại của mình cho Hoa Vô Ý: “Trong này có một đoạn ghi âm, vốn em định làm bằng chứng để đe dọa bọn họ.”
Hoa Vô Ý không mở ra nghe ngay lập tức, mà đợi sau khi luật sư đến, mới cùng nghe một lượt
“Cô chính là cái tên ăn cắp phải nhờ vị quan nào đó tác động…
Cô tưởng rằng, chúng tôi muốn trưng bày tác phẩm của cô…
…Lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Ghi âm đến đây là kết thúc, luật sư Delye ngẩng đầu nhìn biểu hiện của Hoa Vô Ý, đặc biệt là nhìn vào con ngươi trong mắt của anh ta.
Sắc mặt Hoa Vô Ý trầm lặng, con ngươi màu trà trong mắt đã hoàn toàn biến thành màu đen tuyền như bóng đêm.
Nghe Cửu Ca tường thuật lại, với nghe mọi người kháo nhau lúc ở hiện trường, cảm giác hoàn toàn khác nhau, chính tai nghe thấy vợ mình bị người khác làm nhục, ám hại và lăng mạ, là người đàn ông không ai có thể chịu đựng được.
“Em nên đâm cho bà ta một phát, chứ không phải là đâm vào mình như thế.” Hoa Vô Ý nói.
Cửu Ca cười khổ: “Cứ cho là em tức đến mức đầu óc hôn mê thì em cũng không thể vì loại người như bà ta mà ngồi tù, tự hại cả đời mình được.”
“Không đâu, vì em là phòng vệ chính đáng. Có biết cái gì gọi là phòng vệ chính đáng không?”
Hoa Vô Ý nghiêm túc dạy cho vợ của anh hiểu rõ thế nào là phòng vệ chính đáng: “Lần sau gặp phải trường hợp tương tự, em phải nhớ rõ, phải làm cho đối phương tức ngược lại, phải chọc cho đối phương động thủ trước, chỉ cần đối phương động thủ, em hãy ra tay đáp trả ngay lập tức, bắt buộc phải một phát chết luôn hoặc trọng thương, làm sao để đối phương không thể làm hại em được nữa.
Sau đó phải báo cảnh sát ngay tại hiện trường, nếu như ở đó có người làm chứng thì càng tốt, tình huống này được gọi là phòng vệ chính đáng. Nhớ rõ, quan trọng nhất là chỉ được đánh một lần, nếu đánh lần thứ hai, thì đó lại là vượt quá giới hạn của phòng vệ chính đáng.”
“Này này, làm gì có người nào lại dậy vợ mình như thế chứ hả?” Delye vỗ trán nói.
Delye đại khái là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, trông khá trầm ổn, chững chạc, tự giới thiệu mình là con lai giữa Trung Quốc và Đức, tinh thông luật pháp các nước, đặc biệt, sở trường là các vụ án về kinh tế và dân sự.
Hoa Vô Ý trả lời: “Bởi vì vợ tôi là Cửu Ca.”
Lông mày Delye nháy một cái, bật cười, cuối cùng lần này anh ta cũng phải nhìn thẳng vào người phụ nữ vẫn đang nửa nằm nửa ngồi trong phòng bệnh để đánh giá rồi.
Trước khi anh ta đến, Cửu Ca cũng đã sửa sang qua loa một chút, mái tóc dài được chải gọn gàng buộc ra đằng sau lưng, khuôn mặt được rửa sạch sẽ. Khuôn mặt của cô so với khuôn mặt của những cô gái phương đông khác có chút khác biệt, cảm giác rất có chiều sâu, song đều đem lại ấn tượng là một người rất bướng bỉnh, không hề dịu dàng.
Thực tình mà nói, Delye không thể ngờ rằng Hoa Vô Ý sẽ kết hôn với một người con gái như vậy.
“Tin tức gì?”
“Ngày hôm nay tổng lãnh sự, phó lãnh sự cùng với một số viên chức trong Lãnh sự quán Nga đến tham quan triển lãm, mà ngày hôm qua giá biển quảng cáo lại bị đổ, sau khi kiểm tra thì phát hiện là do bị một dụng cụ gì đó sử dụng dao laser làm hỏng, làm cho mấy ông phụ trách việc báo động tương đối lo lắng.” Chu Tiểu Ảnh cướp cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống.
Trịnh Dã bất lực, đành phải đứng để ăn, Mục Cửu Ca vội vàng để anh ta ngồi xuống một bên giường bệnh.
Trịnh Dã vô cùng vui vẻ, ngồi luôn vào giữa Hoa Vô Ý và Mục Cửu Ca.
Hoa Vô Ý liền liếc anh ta.
Chu Tiểu Ảnh nhìn Trịnh Dã với ánh mắt đầy ghen tị, tiếp tục nói: “Hòa Thượng truyền tin tức, nói là có người định ám sát Lãnh sự quán của Nga, hơn nữa còn đặc biệt làm ra cái bộ dạng là ngoài ý muốn, với mục đích phá vỡ quan hệ ngoại giao giữa hai nước Nga Trung. Tin tức vừa truyền đi, đám đặc công phụ trách báo động căng thẳng vô cùng, tình hình thế giới bây giờ… chị biết đấy.”
Cửu Ca biểu thị có biết.
“Vì tăng cường các biện pháp an toàn, đội đặc nhiệm cùng với đội cảnh sát mặc thường phục chẳng những kiểm tra triệt để các thiết bị của các hạng mục trong trung tâm triển lãm, đêm qua còn canh gác cả đêm. Mà việc Lãnh sự quán Nga tới thăm cũng chỉ có một số rất ít người biết, nên mấy người muốn ám hại chị trên cơ bản là không thể biết được thông tin này, thế nên tối ngày hôm qua đúng là có một nhóm trộm cắp vào trong triển lãm…” Chu Tiểu Ảnh nhún vai, không nói tiếp thêm nữa, vì cơ bản là không cần phải nói tiếp.
Cửu Ca thầm lặng đốt một ngọn nến cho nhóm trộm vặt kia.
“Quái lạ, chỉ là một cuộc sơ tuyển bé tin hin, sao hai ngày liên tiếp đều có các đoàn lãnh sự nước ngoài tới thăm thế?”
Cửu Ca nghĩ không thông, cô có chút nghi ngờ chính Hoa Vô Ý đã nhờ Hòa Thượng giúp đỡ, nhưng suy nghĩ một hồi, công ty Trọng Vũ có giỏi đi nữa, có thể quen biết mấy vị lãnh đạo của Thành phố và của Tỉnh đã là siêu lắm rồi, nếu như nói chỉ là người phụ trách bé nhỏ của phòng ngoại giao công ty này lại có thể mời được Lãnh sự quán hai nước Đức và Nga đến ủng hộ thì cũng quá khoa trương rồi đi.
“Cũng có thể bọn họ có dự định gì đó, mấy vị làm chính trị này, ai mà biết được họ đang nghĩ cái gì.” Hoa Vô Ý nhàn nhạt nói, anh gắp một cái bánh bao nhân hành rán cách qua Trịnh Dã lấy cho Mục Cửu Ca.
Cửu Ca cám ơn, nghĩ nghĩ cũng đúng, thế nên bỏ qua cái nghi vấn này sang một bên.
Trịnh Dã giơ cái đĩa ra, ý bảo cũng muốn Hoa Vô Ý gắp cho một cái, bị Hoa Vô Ý gắp cho một cái quẩy.
Chu Tiểu Ảnh giơ cái đĩa hướng về phía Mục Cửu Ca, Cửu Ca thấy gương mặt trẻ con của Chu Tiểu Ảnh, liền gắp cho hắn một cái bánh bao rán nhân hành.
Chu Tiểu Ảnh bốc cái bánh nhìn hai người đàn ông trước mặt khoe khoang, kết quả là bị hai người khinh.
Trịnh Dã vừa ngoạm cái quẩy, vừa hihi haha kể lại tên trộm tối hôm qua bị bắt như thế nào, rằng có mấy tên trộm mà bị mấy chục tay súng thiện nghệ bao vây, lúc đó vừa la hét vừa ôm đầu nằm bò trên sàn, có một tên sợ quá khóc thét lên, cứ gào lên là bọn chúng đi nhầm chỗ, thực ra nơi mà bọn chúng muốn đi là chỗ hội trường trưng bày mấy bức tranh thêu.
“Ha ha ha…” Trịnh Dã vừa nói vừa cười đến đổ Đình đổ Chùa: “Tôi còn ghi lại hiện trường lúc ấy, tí nữa mở cho mọi người xem. Đúng rồi, ngoài ra còn có một việc nữa, chị Mục, chị có quen người nào tên là Mục Hữu Vi không?”