Mục Cửu Ca
Chương 28 : Bắt trộm
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Đó là một thanh niên chừng 20 tuổi, mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời, đeo thẻ công tác, một tay cầm thùng dụng cụ, một tay cầm một bản kẹp.
“Tính toong tính toong.” Tên thanh niên đó nhấn chuông, sau đó tiếp tục gõ cửa: “Xin chào, công ty Gas đến kiểm tra khí ga đây. Xin hỏi có ai ở nhà không?”
“Em quen không?” Hoa Vô Ý hỏi Cửu Ca.
Cửu Ca lắc đầu: “Em không biết,phí dùng ga của em đều thanh toán qua tài khoản, chưa từng ra ban quản lý, cũng chưa từng thấy người nào của công ty gas đến nhà kiểm tra cả.”
“Trùng hợp thế?” Trịnh Dã sờ sờ cằm.
“Hay là em đi ra ngoài một lát, biết đâu họ đến kiểm tra thật….”
“Khoan đã!” Hoa Vô Ý kéo cô lại: “Mọi người nhìn xem, cậu ta đang lấy chìa khóa ra kìa.”
“Chìa khóa?” Cửu Ca nhìn sang màn hình.
Trong màn hình, tên thanh niên đợi một lúc, không thấy ai ra mở cửa bèn áp tai lên cửa nghe ngóng. Xác định trong nhà không có ai, cậu ta bỏ thùng dụng cụ xuống, lấy một cái chìa khóa từ trong túi ra.
Sắc mặt của Cửu Ca lập tức thay đổi. Từ lần trước bị mất những bản vẽ thì cô đã nghi ngờ khóa cửa nhà mình bị trộm rồi. Cô định thay ổ khóa khác nhưng mọi chuyện sau đó cứ đến liên tục khiến cô quên bẵng việc này luôn.
“Ở cạnh em nửa năm, anh em nhà họ Hàn có rất nhiều cơ hội để làm ra một cái chìa khóa y chang.” Hoa Vô Ý nắm tay cô, tựa như đang an ủi.
Trịnh Dã tò mò: “Mọi người đoán xem cậu ta vào trong sẽ làm gì đi?”
“Không phải cậu ta vừa nói mình là người của công ty khí gas à?” Ánh mắt của Hoa Vô Ý lạnh băng.
Cửu Ca phản ứng kịp, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra: “Em phải báo cho cảnh sát.”
Hoa Vô Ý bỗng đè tay cô lại: “Bây giờ báo cảnh sát cũng vô dụng thôi. Động tác của đối phương chắc chắn còn nhanh hơn cả thời gian cảnh sát đến nữa.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mục Cửu Ca nhíu mày, chẳng lẽ cứ trơ mắt mà nhìn ư.
Sau khi bước vào nhà Mục Cửu Ca thì người tự xưng là người của công ty gas đó lập tức sững sờ, có cái gì đó lạ lạ, sao nơi này trông giống như không có ai ở vậy?
Có điều có người ở hay không không liên quan tới cậu ta, cậu ta chỉ cần làm tốt việc đã được giao là được.
Tên thanh niên đi vào phòng bếp, mở cửa tủ, tìm đường ống dẫn ga.
Ngay lúc cậu ta đang cố gắng phá đường ống dẫn ga thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.
Shit! Không xui vậy chứ?
“Chị kết hôn rồi á?” Mục Tụ Hâm ngạc nhiên nhìn sang Cửu Ca, ngay sau đó tỉnh ngộ gãi đầu: “Cũng đúng, chị đã lớn tuổi rồi, không kết hôn thì sẽ thành gái ế mất. Anh ta là người nước ngoài à? Nhà giàu không?”
“Không phải, anh ấy là người Trung Quốc, là một nhân viên kỹ thuật bình thường thôi.” Cửu Ca lại hỏi Mục Tụ Hâm: “Cậu ăn gì?”
“Mì thịt bò khô, chén lớn, cho thêm gân bò, sủi cảo và thịt bò chiên nữa.”
Cửu Ca gọi phục vụ gọi món, cô không muốn ăn lắm nên chỉ gọi một tô mì thịt bò nhỏ.
Hoa Vô Ý hứng thú quan sát hai “Chị em”. Cửu Ca dường như không ghét đứa em trai này, mà đứa em trai này dường như cũng không có ác ý đối với Mục Cửu Ca.
“Chị kết hôn khi nào?” Mục Tụ Hâm hỏi.
“Mới đây. Không tổ chức, chỉ đi đăng kí kết hôn thôi.”
“Sau này có tổ chức không?”
“Tất nhiên.” Hoa Vô Ý giành trả lời trước Mục Cửu Ca.
Cửu Ca cứng họng, đành nói: “Sau này tổ chức sẽ mời cậu. Nhưng cậu đừng nói chuyện này cho người đó.”
“Biết rồi.” Mục Tụ Hâm không nhịn được buột miệng: “Nhưng tôi không có tiền mừng cho chị đâu.”
“Cậu mang theo cái miệng đến ăn là được rồi.”
Hoa Vô Ý để ý thấy khi Mục Tụ Hâm hỏi Cửu Ca có tổ chức hay không thì cơ thể cậu ta rõ ràng cứng nhắc, chờ lúc Cửu Ca nói sẽ mời cậu ta đến thì trên mặt cậu ta trông có vẻ bình thường, nhưng các bắp thịt căng cứng đã được thả lỏng hơn rất nhiều.
Đúng là một cậu nhóc xấu tính.
“Sao cậu biết chị ở đây?” Cửu Ca nhìn đôi môi khô nứt nẻ của Mục Tụ Hâm bèn gọi người phục vụ mang một chai nước tăng lực tới.
“Trước đó có tới cùng ông già. Ông ta không biết tôi đi theo.” Mục Tụ Hâm cầm chai nước tăng lực, 3 ngụm uống hết chai nước.
Mục Cửu Ca lại gọi thêm cho cậu ta một chai nữa: “Chị từng định nói địa chỉ cho cậu, thế mà cậu còn nói không cần đấy.”
“Tốt nhất là không cần, tránh cho ông già tìm đến. Chị nghi ngờ tôi à?”
Cửu Ca tức giận, giơ tay đánh sau gáy cậu ta một cái.
Lực đập rất nhẹ, đầu của Mục Tụ Hâm chẳng hề xê nhích xí nào. Cậu ta nhếch miệng cười nhạo, cầm lấy chai nước tăng lực, vặn nắp, từ từ uống một ngụm, sau đó lại cầm cái chai ngắm nghía, rồi bỗng nói: “Sau này chị nên cẩn thận một chút.”