Mục Cửu Ca
Chương 35 : Tuyên chiến
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Tấm bình phong biến mất, MC Lý vốn là muốn nói điều gì đó, nhưng đột nhiên trong khoảnh khắc lại nghẹn lời.
Sau tấm bình phong là một người phụ nữ hoàn toàn đối lập với những gì ông tưởng tượng.
Trong suy nghĩ chủ quan của ông, một người phụ nữ chỉ vì một chút thiệt thòi đã vội chạy đi tìm Ban tổ chức làm loạn, thậm chí còn làm cho chủ nhiệm Tiết phải động thủ dùng đến cả dao, cứ cho là xinh đẹp, cũng nhất định là đẹp theo kiểu ghê gớm, sắc sảo, nói không chừng còn là người phụ nữ cay nghiệt nữa.
Mà ông lại ghét nhất chính là loại người cay nghiệt không biết trời cao đất dày là gì, cậy có người bệ đỡ rồi dám vênh mặt chỉ tay năm ngón sai khiến với nhân viên công vụ đang làm việc, cho dù có tài năng cũng làm cho ông ghét cay ghét đắng.
Thế nhưng hiện tại…
Người phụ nữ này lại chính là “người phụ nữ xuẩn ngốc” mà chủ nhiệm Tiết nhắc đến ư, là người mà ông và những đồng nghiệp luôn nghĩ là cay nghiệt, ác độc, nham hiểm, có tâm kế, cậy có chỗ dựa mà không biết mình là ai đây hay sao?
Không chỉ có MC Lý nghẹn lời, đến Ban giám khảo và khán giả tại hiện trường cũng đồng loạt ngây người.
Cái cảm giác này thật vô cùng kỳ lạ, cứ như là bọn họ bỗng nhiên đi nhầm hội trường vậy, không, chính là cô gái đang ở trên sân khấu kia đi nhầm chỗ thì đúng hơn.
Nhân viên quay phim sau một hồi ngơ ngẩn. nhanh chóng chỉnh ống quay về phía Mục Cửu Ca gần hơn nữa, hơn thế thời gian quay vào cô lại còn tương đối lâu.
Mục Cửu Ca ở trên sân khấu trang điểm không hề lòe loẹt, tạo hình cũng không phức tạp.
Mái tóc dài tết thành đuôi sam, được cố định theo viền tóc mọc quanh đầu, trông giống như một cái đai hình tròn vậy, kiểu tóc hơi có chút cổ điển này lại vừa hay làm lộ ra những nét đẹp trên khuôn mặt cô, cũng làm cho khí thế hào sảng bức người của cô lại trở thành bao dung, độ lượng.
Ưu điểm của trang điểm còn làm lược bớt phần thô cứng trên khuôn mặt của cô, nét dịu dàng được ẩn giấu đằng sau vẻ cứng cỏi đó lại được lộ ra một cách kín đáo, song đồng thời cũng không quên hiện lên nét khí khái của chủ nhân khuôn mặt.
Thân hình thẳng tắp của cô được khoác lên bộ áo dài truyền thống làm bằng lụa, tay ngắn, thân áo ôm sát người, phần cổ áo dài được may theo kiểu cao cổ màu trắng thêu họa tiết chìm, phần thân trước được đính hàng cúc tinh xảo lên đến hết phần cổ.
Tà áo dài mềm mại được nhuộm dần xuống dưới thành một màu trắng bạc, chia thành hai mảnh rủ xuống hai bên đùi, quần dài được may bằng chất liệu giống với phần thân áo trên, ống quần được che xuống tận gót chân.
Dưới chân có thể lấp ló nhìn thấy một đôi giầy vải thêu họa tiết chìm, đế giầy dày, màu trắng bạc.
Mà đồ trang sức cũng chỉ có mấy chiếc cặp tóc gắn ngọc trai dùng để cố định tóc ở trên đầu, và một đôi hoa tai dài có đính treo một viên bảo ngọc màu xanh nhằm làm thon gọn khuôn mặt, ngoài ra không còn có gì khác.
“Đại ca, mắt nhìn không tệ.” David rất thành ý mà khen ngợi.
Hòa Thượng dương dương tự đắc, cứ như là vợ mình được khen vậy, Châu Tiểu Ảnh nhìn không thuận mắt, lấy tay chọc hắn.
Hoa Vô Ý nhìn Cửu Ca trên màn hình, không nói năng gì, nhưng ai cũng nhìn ra vẻ tán thưởng và một chút… tự hào từ trong mắt anh.
Cửu Ca không biết khi nào thì tiết mục sẽ bị kêu ngừng lại, thế nên cô âm thầm tăng nhanh ngữ điệu: “Thực ra nhà họ Hàn nên dùng tiền để nói với tôi việc mua bán này. Bởi vì bệnh tình của mẹ tôi, tôi cần một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho bà, đối với tôi mà nói, bất kể quy tắc hay gia truyền nào của nhà họ Tô cũng không quan trọng bằng bà, nếu như nhà họ Hàn và bà Lý Hạnh cùng với những người khác cứ đường hoàng dùng tiền bàn bạc với tôi, đến chín phần là tôi sẽ bán những kỹ nghệ gia truyền này cho họ. Thế nhưng…”
Nhân viên kỹ thuật gấp đến mức mồ hôi toát đầy đầu, nói với người phụ trách sản xuất: “Không ngắt tín hiệu được.”
“Cái gì?” Người phụ trách sản xuất nghi ngờ vào lỗ tai của mình.
“Không cách nào ngắt được tín hiệu phát sóng truyền hình, tiết mục quảng cáo không thể nào phát xen vào dược!” Nhân viên kỹ thuật sắp khóc đến nơi rồi, tình huống này chưa từng xảy ra trước đây.
Người phụ trách sản xuất vội vàng tự xông vào chỗ nhân viên kỹ thật, tổ trưởng Trần cũng cảm thấy kỳ lạ nhìn về phía bọn họ, giám đốc đài lão Trương không ngừng giậm giậm chân, tín hiệu sao lại không ngắt được cơ chứ?
Cửu Ca nhìn thấy không có người đến ngăn cản cô, vui mừng tiếp tục nói: “Thế nhưng bọn họ không những lợi dụng quyền thế, tiền bạc trong tay để lạm dụng lỗ hổng pháp luật, cướp đoạt quyền giám hộ mẹ tôi, nhờ đó đưa được mẹ tôi từ trong viện dưỡng lão đi khỏi, cuối cùng sau khi tôi và bọn họ đã đi đến thỏa thuận trao đổi, bọn họ lại còn quay lại đổ tiếng oan cho tôi, nói rằng tôi mới là tên trộm cắp, thậm chí một lần nữa lợi dùng quyền lực và tiền bạc để ngăn cản tôi lấy danh nghĩa thực tham gia cuộc thi này.
Con giun xéo mãi cũng quằn, nếu như bọn họ chỉ dừng lại ở việc trao đổi với tôi, sau này việc bọn họ sẽ phát triển những kỹ nghệ này như thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ để ý, tôi chỉ hi vọng được cùng với mẹ mình sống một cách vui vẻ, yên ổn, không có quá nhiều khó khăn. Đáng tiếc là bọn họ quá tham lam, không những đem những kỹ nghệ gia truyền của nhà họ Tô đi đăng ký bản quyền di sản văn hóa phi vật thể thành của nhà bọn họ, lại còn muốn một đòn diệt trừ người kế thừa chân chính và biết điều là tôi đây.”
Người phụ trách sản xuất làm một động tác tay với MC Lý, biểu thị ông hãy tìm cách để Cửu Ca không nói tiếp nữa.
MC Lý trả lời anh ta bằng ánh mắt bất lực, đã nói đến lúc này rồi, có ngăn lại thì cũng để làm gì đâu? Còn không bằng cho mọi người nghe hết.
Người phụ trách sản xuất bực đến mức nghiến răng nghiến lợi, tổ trưởng Trần tiến đến vỗ vỗ anh ta: “Thôi nào, đã như thế này rồi, cứ để tiết mục tiếp cho hết thôi.”
Những người lăn lộn ở đài truyền hình bao nhiêu năm nay đều chẳng phải là đồ ngốc, điện thoại phòng ngoại giao không kết nối được, tín hiệu phát sóng không cách nào ngắt, nếu nói không có người làm trò ma quỷ thì đến ma quỷ thật cũng chẳng tin nổi.
Hơn nữa có thể làm được hai trò quỷ kia khẳng định không phải là đồ ma quỷ thông thường.
Lâm Đạt Trần cuối cùng cũng cướp được một cái micro, trước đó cô ta muốn phát biểu, song bị hai vị giám khảo bên cạnh lôi kéo, micro vẫn là bị cầm đi.
“Tất cả những việc này mới chỉ là lời của một mình cô nói! Cô có bằng chứng gì có thể chứng mình những lời mình nói là thật không? Đây là tiết mục truyền hình trực tiếp, những gì cô nói có thế cấu thành tội danh phỉ báng và vu cáo hãm hại người khác. Mục Cửu Ca, đây là hiện trường cuộc thi thêu tay, không phải là tòa án, cũng không phải là tiết mục kiểu thăm hỏi, cô đến đây nói những điều này có phải là để tìm kiếm sự đồng tình hay không?” Lâm Đạt Trần không còn giữ được phong cách lười biếng như trước, cầm lấy micro kích động nói to.
“Bằng chứng ư? Tôi đến với cuộc thi này chính là bằng chứng.” Cửu Ca nhìn thẳng vào Lâm Đạt và các vị giám khảo: “Tôi không cần đến sự đồng cảm nào hết, tôi sẽ dùng những kỹ thuật thêu tay của chính bản thân mình để chứng mình những lời tôi nói là sự thật.”
Nói đến đây, Cửu Ca đột nhiên nhìn thẳng vào ống kính, dùng thần thái trấn định để nói: “Bà Lý Hạnh, Hàn Điềm Phương, các người có dám không dùng mấy trò mưu kế để ngăn cản tôi tham gia cuộc thi hay không? Các người có dám đường hoàng để đấu với tôi một trận hay không? Hàn Điềm Phương, tôi biết kỹ thuật thêu hiện của cô vẫn chưa thành thục, nhưng đến trận thi đấu cuối cùng vẫn còn hai tháng nữa để cô luyện tập, cố gắng luyện tập nhé, đừng để sự tập trung vào việc khác nữa.”
MC Lý đột nhiên vỗ tay kịch liệt, cao giọng nói: “Nói rất hay! Rốt cục ai mới là người thừa kế chân chính của những kỹ nghệ thêu tay này? Rốt cục ai là người có kỹ nghệ cao hơn? Chỉ nói miệng không thể biết được, nói có sách mách có chứng! Hãy để tất cả những âm mưu toan tính rời khỏi cuộc thi này, công bằng, công chính, công khai chính là tiêu chỉ cuộc thi của chúng tôi. Muốn biết thí sinh Mục Cửu Ca có thật là người mang tuyệt kỹ trong mình, mời khán giả hãy đón xem chương trình truyền hình trực tiếp kỳ thi này! Bắt đầu từ giây phút này, sau mười giây nữa, cuộc thi được chính thức tính giờ. Xin mời ba vị thí sinh chuẩn bị, mười, chin…”
Khán giả dưới đài cũng hô lên theo: “Tám, bảy, sáu…”