Mục Cửu Ca
Chương 41 :
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Cửu Ca đang muốn nói chuyện với Hoa Vô Ý, quay đầu nhìn lại thì thấy anh đang gửi tin nhắn cho ai đó. Hoa Vô Ý cảm nhận được ánh mắt của cô nên ngẩng đầu lên, hỏi: “Em có muốn 15% cổ phần đấy không?”
Cửu Ca bĩu môi, “Nếu không phải anh nói để anh suy nghĩ, em đã nói thẳng với ông ta là vứt quách cái 15% cổ phần đấy đi cho rồi, giỏi thì mang cả cái công ty ấy cho em đi.”
“Thế nếu như ông Hàn Vĩ Thiệu đó đồng ý chuyển toàn bộ cổ phần của tập đoàn Hàn Thị cho em, thì em có ly hôn với anh để tái hôn với Hàn Gia Duệ không?.” Được rồi, có là người đàn ông rộng lượng thế nào đi nữa thì vào lúc này cũng sẽ có chút nhỏ mọn, hơn nữa Cửu Ca trước kia từng có khoảng thời gian qua lại với tên họ Hàn này nữa chứ.
Cửu Ca thu lại nụ cười, “Em còn đang muốn hỏi anh tại sao lại trả lời là sẽ suy nghĩ, chả lẽ anh có hứng thú với 60 vạn tệ thật à?.”
Chả biết tại sao, mặc dù Cửu Ca đã hỏi như vậy nhưng thực chất trong lòng cô không hề cảm thấy rằng Hoa Vô Ý sẽ để ý đến 60 vạn đó, thậm chí cô còn cảm thấy nếu như ông Hàn Thiệu Vĩ đó có đưa cho anh 60 vạn thật thì anh cũng chẳng ham hố.
Hoa Vô Ý cũng nhìn ra Cửu Ca đang nói đùa, nhưng anh chẳng muốn vợ mình hiểu lầm dù chỉ một xí, thế nên anh rất nghiêm túc giải thích cho vợ hiểu:
“Chỉ là lấy cớ thôi mà. Nếu mà anh từ chối luôn lúc ấy, sợ là ông ta sẽ còn tiếp tục nói mãi, nói không chừng còn bí mật nghĩ ra mấy trò nham hiểm để đối phó với em tiếp. Cứ cầm chân ông ta đã, đợi chúng ta “suy nghĩ” xong, dì Tô cũng đã sang bên kia để chữa bệnh rồi, ông bà nội em anh cũng đang định đưa ra nước D ở một thời gian, vừa hay có thể chăm sóc dì Tô, bên đó anh cũng có nhà, em không phải lo mọi người không có chỗ ở. Cứ như thế chúng mình sẽ không phải lo lắng vấn đề gì nữa, sau này bất kể kết quả “suy nghĩ” của chúng ta có thế nào, nhà họ Hàn cũng không còn khả năng đánh chủ ý vào người nhà của em nữa.”
Cửu Ca khoác tay Hoa Vô Ý, cười nói: “Đại ân đại đức không lời nào tả xiết, xin thứ cho tiểu nữ sau này được báo đáp.”
“Lấy thân báo đáp?”
“Ờ… anh chỉ cần lấy thân báo đáp thôi à?”
“Anh rất tham lam.” Hoa Vô Ý và Cửu Ca đi song song với nhau, thuận tay nắm chặt lấy bàn tay cô.
Cửu Ca cũng không kéo ra, còn nắm lấy tay anh. Ân ái, thắm thiết, tuy rằng cô và Hoa Vô Ý mới đầu không có tình yêu, nhưng lại có tình nghĩa, tình yêu có lẽ cũng không còn quá xa vời nữa.
Cô sợ rằng có lẽ bản thân đã thích người đàn ông kỳ quặc này rồi, chứ không tối qua cô đã chẳng…
Tình trạng của Tô Ngải vẫn khá tốt, có điều bệnh trạng vẫn như thế, nhìn thấy Cửu Va vẫn không nhận ra cô.
Cửu Ca bắt đầu làm thủ tục xuất viện cho Tô Ngải. Nghe nói vị bác sĩ đang điều trị cho mẹ cô cũng sẽ đi cùng cho đến khi mẹ cô và ông bà nội được sắp xếp ổn thỏa với nhau, Cửu Ca cực kỳ yên tâm, và cũng vô cùng cảm kích vị bác sĩ này.
Bác sĩ này nói rằng vừa hay anh ta cũng có việc phải đến một bệnh viện nước D một thời gian, nên tiện thể chăm sóc mẹ cô và ông bà nội Cửu Ca luôn.
Biết là bác sĩ nói thế vì khách khí, nên Cửu Ca cũng không nhiều lời nữa, nhưng trong lòng cô lại ghi nhớ sâu sắc phần ân tình này.
Hai ông bà Mục đi du lịch vẫn chưa về, cũng chẳng biết Hoa Vô Ý từ đâu kiếm được số điện thoại khách sạn nơi hai ông bà đang ở, đưa cho Cửu Ca để cô liên lạc với ông bà.
Qua điện thoại, Cửu Ca nói với ông bà chuyện đưa mẹ sang nước D để chữa bệnh, sau đó cô cũng nói với ông bà rằng hi vọng ông bà sẽ sang D ở một thời gian với mẹ cô bên đó.
Bà nội cô có vẻ rất lo lắng, hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Cửu Ca chỉ kể là cô đang tham gia cuộc thi có quy mô không nhỏ về thêu tay, không có đủ thời gian để chăm sóc mẹ, nên mong ông bà giúp cô sang D chăm sóc mẹ một thời gian.
Công ty cơ khí Trọng Vũ thật ra là công ty như thế nào, tại sao lại có thể làm thủ tục xuất ngoại cho người dân bình thường dễ đến như thế?
Các đồng nghiệp của Hoa Vô Ý tại sao lại giúp đỡ cô tận tình như vậy? Có thực bởi vì cô là vợ của Hoa Vô Ý không? Cô chưa từng nghe nói có công ty nào như công ty Trọng Vũ lại giúp đỡ người nhà của nhân viên của công ty chu đáo đến mức này.
Hoa Vô Ý, rốt cuộc anh là người như thế nào?
Có thật chỉ đơn giản là anh đang cần một người vợ, cho nên mới tìm đến cô hàng xóm là em không?
Em mong rằng tất cả những điều anh nói đều là sự thật, nếu anh để em biết anh lừa dối em…
Bà Tô Ngải hơi ngọ nguậy, Cửu Ca mới phát hiện mình nắm tay mẹ chặt quá, vội vàng xin lỗi mẹ, nhỏ giọng vỗ về bà.
Cửu Ca nhìn mẹ mình yên tĩnh trở lại, thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Bất kể mục đích của Hoa Vô Ý là gì, hiện tại cô cũng không còn sức lực để đối phó với mọi kẻ thù nữa, không bằng cứ án binh bất động, để anh giúp cô đối phó với nhà họ Hàn và những phiền phức khác trước đã.
Nếu như tình cảm của Hoa Vô Ý đối với cô là thật, cô cũng tự khắc dùng chân tình để báo đáp anh.
Nếu như Hoa Vô Ý có mục đích khác, cô sẽ nể tình anh luôn giúp đỡ cô, chỉ cần yêu cầu của anh không quá đáng, cô có thể đáp ứng được thì sẽ báo đáp.
Nhưng nếu như… Cô chỉ mong rằng kết quả cuối cùng sẽ không phải là cái nếu như này.
Cho đến giờ, cô đã gần như giao mẹ mình và ông bà nội vào tay của Hoa Vô Ý, song so với nhà họ Hàn mà nói, hiện tại cô chỉ có thể chọn tin tưởng vào người mình đang không hiểu rõ là Hoa Vô Ý mà thôi, chỉ dựa vào bản thân cô, những việc mà cô có thể làm được quả thật quá ít.
“Em cảm thấy lúc nãy mẹ em nói câu “Không được” chỉ là trùng hợp, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện tương tự. Thậm chí anh nói cái câu “Đi đi” của mẹ em, em cũng không cho rằng mẹ em đoán được tương lai.” Cửu Ca hi vọng rằng vị bác sĩ kia sau khi đưa mẹ cô đến nước D thì sẽ không tiến hành làm mấy cái thí nghiệm kì lạ với mẹ, cô muốn giữ mẹ cô ở lại hoặc sẽ cùng đến nước D với mẹ cô, thế nhưng tình thế hiện tại quả thực không cho phép.
Dường như biết được Cửu Ca đang lo lắng điều gì, vị bác sĩ ngồi phía trước cười nói: “Cô đừng lo, đây cũng chỉ là phỏng đoán của cá nhân tôi mà thôi, tôi sẽ không nói ra đâu, càng sẽ không làm thí nghiệm về phương diện này với mẹ cô, lần này đưa bà Tô Ngải sang D chỉ vì chữa trị cho bà ấy thôi, tất cả những việc dư thừa khác đều không được làm. Đến lúc đó còn có ông bà nội cô sẽ cùng giám sát cả quá trình chữa trị, không có chuyện để cho mẹ cô đơn độc tiếp xúc với bất cứ người nào đâu.”
“… Cảm ơn anh.” Cửu Ca bị đọc hết tâm tư nhưng không hề cảm thấy ngại ngùng, cô thừa nhận bản thân cô hiện tại đa nghi hơn trước rất nhiều.
Hoa Vô Ý quay đầu, đột nhiên duỗi tay ra với Cửu Ca.
“Gì thế?” Cửu Ca thấy lạ.
Tay của Hoa Vô Ý vẫn giữ nguyên.
Cửu Ca nhìn biểu hiện đoán được ý của anh, do dự một lát, cuối cùng cũng duỗi tay ra, đặt vào lòng bàn tay anh.
Hoa Vô Ý hơi dùng lực nắm chặt bàn tay cô, lắc một cái, nói: “Hãy tin anh!”