Mục Cửu Ca

Chương 50 :

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


“Được, được chứ, Tôn Thiếu thì làm sao mà không nể mặt cho được? Em gái à, phen cá cược này, cô nói xem chúng ta có cá hay không?” Tào Phi đổi giọng, quay sang cười, hỏi Cửu Ca.



Cửu Ca suy nghĩ trong chớp mắt rồi cười trả lời: “Cá chứ, sao lại không cá? Song di sản thừa kế nhà họ Tô vốn do tôi kế thừa, vị Hàn tiểu thư này muốn vừa ăn cướp vừa la làng, coi mọi người đều là đồ ngốc hết cả sao? Cô không bỏ ra đồ gì tương xứng, dựa vào đâu muốn chúng tôi cá cược với cô?”



Tào Phi vỗ tay: “Em gái anh đúng là người trung thực, cá cược với người ta lại lấy ngay ra món đồ đáng giá nhất để cá. Như vậy đi, không biết tiền thưởng lớn nhất của cuộc thi lần này là bao nhiêu nhỉ?”



Cửu Ca trả lời: “Nghe nói lần trước là 1000 vạn tệ.”



Món tiền thưởng này đa phần đến từ các nhà tài trợ, một phần đến từ việc nhắn tin bình chọn của mọi người, tiết mục càng được hưởng ứng thì tiền thưởng lại càng cao, lần trước đã đạt được đến con số hiếm gặp trong lịch sử là 1000 vạn.



“Một ngàn vạn phải không, vậy tôi sẽ góp một nửa con số đó, nếu Tôn thiếu chê ít, quyên thêm bao nhiêu nữa thì tại hạ cũng xin cược theo.” Tào Phi cược một cách vô cùng khoáng đạt.



Tôn thiếu cũng cười to: “Năm trăm vạn, chuyện nhỏ…”



Tào Phi nhíu lông mày: “Năm trăm vạn ư? Tôn thiếu đây là coi thường tôi hay tự đem bản thân mình ra làm trò cười vậy? Một nửa đương nhiên là năm trăm vạn, nếu không phải do hiện tại tôi không có nhiều tiền mặt lắm, kiểu gì cũng phải quyên góp nguyên cả món tiền ấy mới được gọi là nể mặt Tôn thiếu, ngài nói có phải không?”



Năm trăm vạn đối với anh ta mà nói đúng là chẳng là gì, mà Cửu Ca trông lại đầy tự tin thế kia, anh ta không nhân cơ hội này tiện nước đẩy thuyền một chút thì thật đúng là xin lỗi bản thân đã quen biết Hoa Vô Ý, trước đây muốn tặng cho cậu ta một chút quà mọn mà cậu ta cũng chẳng thèm nhận.



Khuôn mặt Tôn thiếu có chút nhăn nhó, hễ mở miệng là 500 vạn, cứ làm như ai cũng như anh ta coi tiền như giấy lộn ấy!



Nhưng trong tình huống thế này, Tôn thiếu cũng không thể nói là hắn không bỏ nổi 500 vạn, nói thế thì sau này hắn khỏi sống ở Bắc Kinh này luôn. Không phải là hắn không có nổi 500 vạn, mà là cá cược như thế thì hình như hơi to rồi thì phải.



“Sao nào? Có phải Tôn thiếu có điều gì vướng mắc hay không? Nếu Tôn thiếu không muốn cá nữa, không sao cả đâu, coi như chúng ta chưa từng nhắc đến chuyện này.”



Lời của Tào Phi suýt nữa làm Tôn Thiếu ói máu!!!



Mẹ kiếp! Con mẹ nó, đây chẳng phải là đang ép ông hay sao!



Hắn chủ động đòi Tào Phi phải nể mặt hắn, bây giờ Tào Phi đã nể mặt hắn rồi, hắn có thể để cho Tào Phi cứ thế mà rút lại cái “nể” này hay sao?



Đương nhiên, Tôn thiếu không thể ở trước mặt bao nhiêu người, đặc biệt là trước mặt đám bạn con ông cháu cha nói không cá nữa, không những không được phép nói, mà hắn ta còn phải ra vẻ cực đại gia: “Cá, sao lại không cá nữa? Tào tiên sinh đã đồng ý nể mặt tôi như vậy thì có là 5000 vạn cũng chẳng là gì!”



Tào Phi dựng ngay ngón tay cái lên: “Không hổ là Tôn thiếu! Quá được, cứ quyết định vậy đi! Không biết các vị thiếu gia khác có hứng thú với lần cá cược này không?”



Mấy anh thanh niên nhìn nhau, dưới cái nhìn lạnh lẽo của Tôn thiếu, đều lần lượt tham gia, người cược ít nhất cũng phải mười vạn.



Chỉ góp vào có 10 vạn tệ là một chàng trai nhỏ tuổi nhất, anh chàng còn chớp chớp mắt nói: “Nhà em quản nghiêm lắm, số tiền này là tiền mừng tuổi với tiền tiêu vặt mà em góp suốt từ nhỏ tới bây giờ đó.”



Tào Phi rất thuận mắt với anh chàng vừa trung thực lại vừa thông minh này, anh ta phất tay: “trẻ con cá cái gì mà cá, đừng có cái gì cũng đua đòi theo.”



Anh chàng họ Lữ này hihi haha cười rồi thuận theo chiều gió, thành ra là người duy nhất không tham gia vụ cá cược lần này.



Thực chất, Tạ Ung cực kỳ không muốn đặt cược cho Hàn Điềm Phương thắng, anh ta sợ người đàn bà đó lại hiểu lầm anh ta có tình ý, có điều anh ta cũng không thể không nể mặt Tôn thiếu, chỉ còn cách tham gia cá cùng, lại còn không được cá quá ít, bởi vì mục đích anh ta đến Bắc Kinh lần này là để lót đường, ra tay quá ít không những bị người khác xem thường, mà còn làm cho Tôn thiếu không vui, cuối cùng đành nghiến răng chi ra 500 vạn.



Chính vì điều này mà Tạ Ung lại càng không vui vẻ gì với Hàn Điềm Phương.



Hàn Điềm Phương vẫn luôn ở một bên theo dõi động tĩnh suốt từ nãy tới giờ, quả thật vì hành động quan tâm của Tạ Ung mà ăn dưa bở.



Cửu Ca từ lúc Tào Phi mở miệng cùng với Tôn thiếu đánh cược, thì luôn nắm chặt tay Hoa Vô Ý.



Cô sợ Tiểu Hoa nhà cô trong lúc não bộ đang làm việc quá tải mà cũng chen vào xin một chân đánh cược. Cô thừa nhận cô thuộc kiểu phụ nữ tương đối “nhỏ mọn”, có lẽ sẽ có rất nhiều cô gái vô cùng sung sướng khi được ông xã nhà mình vì mình mà vung tiền như rác, song cô lại cảm thấy bỏ ra một đống tiền trong tình huống thế này thật đúng là đồ ngốc.



May mà Hoa Vô Ý hiểu ý của cô, nắm tay cô thật chặt, không hề mở miệng nói câu nào.



“Hàn tiểu thư, cô đánh cược bao nhiêu?” Nhìn thấy Hàn Điềm Phương vẫn cứ giả bộ coi như không nghe thấy yêu cầu của mình, Cửu Ca bị đói đến mức hoa mắt.




“Chẳng có gì bí mật cả, em có thể coi cả đám người bọn họ chính một đám gian thương, chỉ có điều đồ bán ra có chút không bình thường, có thế lực chính trị đằng sau chống đỡ. À, năng lực bản thân cũng mạnh hơn đám gian thương bình thường một chút.”



Cửu Ca cười: “Thế anh thì sao? Bọn họ là gian thương, vậy anh là gì? Chỉ là một anh nhân viên kỹ thuật quèn thôi sao?”



Hoa Vô Ý nghiêm túc nói: “Sự thực đúng là như thế.”



Cửu Ca lườm anh trắng mắt: “Thế sao anh lại có giao tình với bọn họ được? Chẳng lẽ đơn giản vì anh từng cứu anh Tào thôi á?”



“Có làm ăn qua lại với nhau. Trước khi anh quen với Tào Phi, bọn họ không có mối nào để bắt liên hệ được với công ty của anh. Sau đó Tào Phi vác trộm một số máy móc của anh, rồi anh ta phát hiện ra logo của công ty anh trên đó, sau lại mặt dày tìm anh, muốn thông qua anh để hợp tác với công ty, anh giới thiệu anh ta với Hòa Thượng, qua qua lại lại rồi cứ thế mà quen biết nhau.”



“Hóa ra ở trong mắt cậu, tôi chính là người mặt dầy hả?” Tào Phi đuổi theo, nói với vẻ rất bất mãn.



Thái độ Hoa Vô Ý vẫn cứ vậy, chỉ cười “haha” hai tiếng.



Tào Phi bực điên người.



Cửu Ca vỗ nhẹ vào người Hoa Vô Ý, Tào Phi đối với họ quá tốt.



Hoa Vô Ý xoa xoa bàn tay hơi thô ráp của vợ, chậm rãi nói: “Lần trước anh nói muốn mua máy chủ sáu chiều có phải không?”



Thần kinh Tào Phi chấn động, lực chú ý nhanh chóng tập trung vào câu nói của Hoa Vô Ý: “Cậu có làm được không? Có mấy chiếc tôi đều lấy hết! Tiền nong thế nào cũng được!”



“Mấy chiếc á?”



“Được rồi, một chiếc cũng được!”



“Còn lâu tôi mới bán máy chủ cho anh.”. Hoa Vô Ý nói.



Tào Phi tức giận: “Cậu chơi tôi đấy à! Chẳng phải là tôi chỉ vác đi của cậu mấy cái thiết bị thôi sao? Sau đó tôi chẳng trả cậu nguyên giá đấy còn gì? Rõ ràng là đồ cũ, cậu còn chẳng chịu giảm giá cho tôi!”



“Vô Ý!” Cửu Ca chọc chọc anh.



Hoa Vô Ý nhìn Cửu Ca với ánh mắt kiểu “Đấy là anh nể mặt em đấy nhé”, rồi bày ra vẻ mặt cực kỳ đáng đánh đòn nói với Tào Phi: “Bởi vì tôi cảm thấy cho anh một con cá, không bằng cho anh một cái cần câu cá.”



“… Cậu nói vậy ý gì?” Tào Phi ngơ ngác một lúc mới mở miệng nói được, âm thanh còn hơi run rẩy: “Cậu không lừa tôi đấy chứ? Công ty của cậu có đồng ý không? Ý của cậu có phải là, ý muốn nói…”



“Đúng như anh đang nghĩ.” Hoa Vô Ý khẳng định.



Tào Phi phút trước còn đang nghi hoặc, nghe xong lập tức hưng phấn đến mức hét toáng lên, ôm trầm lấy Cửu Ca: “Cảm ơn! Em gái, cảm ơn!!”



“Anh Tào? Anh làm sao thế?”



Tào Phi kích động phát điên lên, ôm chặt Cửu Ca: “Em gái ngoan! Em gái ngoan! Sao em lại không phải là em ruột của anh nhỉ!”



Cô quá tài cmn giỏi rồi! Phụ nữ thế giới này không ai sánh được với cô đâu!



Phụ nữ Trung Quốc đều phải học theo cô mới phải, đừng có gả đi lung tung, nếu có lấy chồng thì gắng lấy hết đám nhóc trong công ty Trọng Vũ ấy.



Mấy cô nàng gả cho mấy thằng vương tôn công tử kia so với cô mà nói thì thua xa vạn dặm, cô có biết không!



Tào Phi hưng phấn, kích động đến phát điên, còn mặt của Hoa Vô Ý thì đen thùi lùi một cục.



Con mẹ nhà anh, tôi còn chưa ôm cô ấy chặt như thế bao giờ!