Mục Cửu Ca
Chương 54 :
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Trước khi ngủ Hoa Vô Ý đã nghĩ tới việc sáng thứ hai phải bảo Trịnh Dã xin cho Cửu Ca nghỉ bệnh hai ngày nhưng không ngờ người mà anh nghĩ là sẽ phải bế cô vào phòng tắm bây giờ đã đầu tóc gọn gàng, quần áo chỉnh tề trước mặt anh. Trong lúc anh còn đang tìm cô, cô đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Cửu Ca né tránh ánh mắt của Hoa Vô Ý, lúng túng nói: “Em nấu chút cháo, anh nhớ ăn nhé. Em đi trước.”
Hoa Vô Ý nắm cổ tay cô. Tình huống phát triển thế này so với tưởng tượng của anh hoàn toàn không giống nhau.
“Hôm nay xin phép nghỉ đi!”
“Không được, bây giờ không có nhiều thời gian….”
” Nếu như em không chắc chắn thì sẽ không thảnh thơi thêu khăn tay tặng người khác trong lúc cuộc thi vẫn đang diễn ra rồi. Sức khoẻ của em chịu được chứ?”
“Chịu được, có gì mà không chịu được.”
Cửu Ca cương quyết gỡ ngón tay của Hoa Vô Ý ra, sắc mặt cũng trầm xuống.
Hoa Vô Ý nhìn thấy ánh mắt của Cửu Ca, chậm rãi buông lỏng tay.
Cửu Ca thờ phào, xoa xoa cổ tay, cầm lấy túi vải đặt ở sô pha, ngẩng đầu định nói với Hoa Vô Ý gì đó nhưng há miệng rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói lời nào.
Hoa Vô Ý thấy cô mở cửa rời đi, nhíu mày lại.
Cửu Ca xuống lầu, giống như bình thường gõ cửa nhà Trịnh Dã. Trịnh Dã nhanh chóng mở cửa đồng thời mang một túi đồ thật to đi theo.
“Chào buổi sáng, chị dâu”
” Chào buổi sáng”
Cửu Ca mỉm cười như thường lệ.
Khi tới địa điểm thi, Cửu Ca chào hỏi một vài nhân viên quen biết, sau đó để lại việc xã giao cho Trịnh Dã, đi thẳng về phòng thêu của mình.
Để tránh gia tăng áp lực cho người dự thi nên trong phòng thêu không có camera giám sát, bình thường nếu muốn chụp ảnh hay ghi hình thì nhân viên tổ tiết mục sẽ đến bàn bạc, nếu cả hai cùng đồng ý thì mới có thể tiến hành ghi hình hay chụp ảnh.
Nơi này cũng là nơi duy nhất mà Cửu Ca có thể hoàn toàn thả lỏng tâm tình.
Cô ngồi ở trước khung thêu, hai tay chống khung che kín mặt.
Chuyện tối qua vốn dĩ nên phát sinh trong đêm ở biệt thự ở ngoại ô. Chỉ là lúc đó cô cố ý giả bộ cực kỳ mệt mỏi, không nói gì cự tuyệt Hoa Vô Ý. Cô có thể cảm giác được sự thất vọng của người nào đó. Nhưng cô không có cách nào khác, không có cách nào thuyết phục bản thân đêm hôm đó trở thành người phụ nữ của anh.
Hoa Vô Ý bảo cô không cần tự ti, cô cũng không thừa nhận mình tự ti. Chẳng qua là để Hoa Vô Ý biết được càng nhiều thì trong lòng cô càng áp lực hơn. Cô thậm chí không thể giải thích nổi một người đàn ông như Hoa Vô Ý làm sao lại có thể đến ở tiểu khu này, làm sao có thể lấy một người phụ nữ như cô.
Đêm đó, cô với Tào phi có vẻ rất hợp ý. Đám người thượng lưu đó cũng rất nể mặt cô, lúc nói chuyện với Hàn Điềm Phương cô cũng không hề yếu thế.
Nhưng sâu trong nội tâm cô, nơi tất cả mọi người không thể nhìn thấy, cô lại cảm thấy chán Tào Phi giống như cô ghét Hàn Điềm Phương, còn cả những người dùng ánh mắt đánh giá, dò xét cô.
Tào Phi dựa vào cái gì mà vừa tới đã thử thách cô? Vì cái gì không báo cho bọn họ cách ăn mặc trong buổi tiệc đấu giá đó? Vì lẽ gì mà sau buổi đấu giá đó bỗng nhiên trở mặt thân thiết coi cô giống như em gái? Còn nữa, tại sao Hàn gia lại xuất hiện trong buổi đấu giá hôm đó? Hàn Điềm Phương còn không gặp bất cứ trở ngại nào tới tìm bọn họ?
Thế lực sau lưng Tào Phi chắc chắn có liên quan tới chính trị, sao anh ta lại không biết chút gì về cô?
Nếu như chỉ như Hoa Vô Ý nói, Tào Phi là một thương nhân bình thường, có lẽ cô sẽ không nghĩ nhiều như vậy nhưng mà….
Buổi tối hôm đó, cô cảm thấy mình giống như trần truồng ở trước mặt người khác, để họ kiểm tra, xét duyệt. Cái cảm giác này so với đám người Hoà Thượng càng khó chịu hơn.
” Ừ, ăn cơm xong anh đưa em lên.”
“…. Nhà mới? Anh mua nhà rồi? Đưa lên? Từ từ đã, nơi đây rốt cuộc là chỗ nào?”
Cửu Ca hoàn toàn bừng tỉnh.
“Quán ăn!”
“Hoa Vô Ý!”
“Ăn cơm trước đã, không ăn anh sẽ không nói.”
“Anh bao nhiêu tuổi?”
Cửu Ca khinh bỉ người đàn ông này.
“Nhỏ tuổi hơn em.”
Cửu Ca ngậm chặt miệng, áp chế ý nghĩ muốn đấm người nào đó vài cái.
Phòng khách có 4 cánh cửa theo phong cách cổ xưa, ngoại trừ chiếc bàn uống nước cũng chỉ có vài cái ghế sô pha, cũng không có bàn ăn giống như những quán ăn bình thường khác.
Nhân viên phục vụ và lễ tân vừa nhìn thấy bọn họ liền giơ lên một tấm bảng đen hỏi bọn họ có đặt chỗ trước hay không?
Hoa Vô Ý gật đầu, lấy điện thoại ra cho bọn họ xem tin nhắn.
Nhân viên lễ tân nhập số rồi ngẩng đầu, mỉm cười giơ tấm bảng tiếp đón: Xin mời đi theo tôi.
Hai người đi theo nhân viên lễ tân xuyên qua phòng khách tới cửa sau. Cửu Ca đầy một bụng nghi vấn nhưng ngại có người ngoài nên không tiện mở miệng hỏi. Đợi cho tới khi nhân viên lễ tân mở điều hoà và cửa sổ, sau đó mỉm cười rời đi, cô mới lên tiếng.
“Anh chàng vừa rồi có phải…. ừm không nói được không?”
Hoa Vô Ý gật đầu: “Nhân viên ở chỗ này, cả ông chủ ở đây đều là người khuyết tật.”
Cửu Ca ngồi xuống ghế quan sát cả gian phòng. Gian phòng này cũng không lớn, nhiều lắm cũng chỉ ngồi được 5 người nhưng cũng coi như thoáng đãng. Ông chủ ở đây cũng coi như là người nhiều tiền, vừa bật điều hoà lại còn mở cửa sổ. Từ đây có thể nhìn thấy ao cá và vườn hoa bên ngoài, còn có thể nhìn thấy rừng trúc và tường vây phía xa xa.
“Đây là …ở trên núi?” Cô hỏi.
“Đúng vậy! Em biết núi Ôn Tuyền không?”
Người bản địa như Cửu Ca sao lại không biết núi Ôn Tuyền chứ. Nơi này sau khi được phát hiện thì đúng là mỗi ngày một giá, đặc biệt có thể khai thác được suối nước nóng trên núi. Bởi vì chính phủ áp dụng các biện pháp bảo vệ, giữ gìn cho nên vài năm nay trên núi và vùng xung quanh chân núi không cho phép xây dựng nhà cửa, bất kể là cũ hay mới, cho dù có tiền cũng không mua được.
” Anh mua nhà ở suối nước nóng?” Cửu Ca khó khăn mở miệng hỏi.
Hoa Vô Ý đưa thực đơn đồ uống cho Cửu Ca.
“Nơi này gọi là Trọng Vũ đình viện. Em muốn uống gì? Ở đây không thể chọn đồ ăn nhưng đồ uống có thể chọn thoải mái.”
“Cạch”
Thực đơn trên tay Cửu Ca rơi xuống.