Mục Cửu Ca
Chương 82 :
Ngày đăng: 02:09 19/04/20
Vòng thi thứ hai kết thúc, tất cả thí sinh đều được nghỉ ba ngày.
Để cho công bằng, cũng để cho sáu thí sinh có thể thả lỏng một chút, tổ tiết mục quy định ba ngày này phòng riêng phải khóa kín cửa, không ai được phép đi vào.
Đồng thời tất cả thí sinh đều nhận được giấy mời Buffe tối ngày mùng 1 tháng tám do tổ tiết mục tổ chức, và có thể mang theo tối đa là hai người thân hoặc bạn bè tham gia bữa tiệc.
Trên giấy mời còn liệt kê những người nổi tiếng được mời cùng với danh sách những công ty nổi tiếng đến tham dự, vừa nhìn là biết đây là cơ hội để cho thí sinh để có thể tự mình tìm được hướng đi sau này.
Trên một con thuyền, Cửu Ca ngồi trên ghế nhỏ, ôm lấy Hoa Vô Ý từ phía sau, cằm gác lên vai anh, cùng xem di động với anh: “Chúng ta có tham gia không?”
Hoa Vô Ý dừng động cơ, để cho thuyền tự trôi trên mặt nước, cầm lấy điện thoại xem thư mời, sau đó quay đầu lại hỏi: “Em muốn tham gia không?”
Cửu Ca véo tai anh: “Em không muốn tham gia lắm, nhưng trong giấy mời có yêu cầu tất cả thí sinh lọt vào vòng thi cuối đều phải tham gia.”
“Ừ, yêu cầu như vậy cũng không lạ, không ít những công ty cùng với những người nổi tiếng đó sẽ đồng ý tham gia vì sáu người các em, nhất là em.”
“Em? Vì sao?”
“Bởi vì em đã từng trình bày cách dệt vải cũng như phương pháp chế tạo chỉ thêu, còn có bí quyết gia truyền của nhà họ Tô nữa. Cho dù em đã nói rõ những kỹ thuật này, nhưng đọc sách không thể so với nghe giảng trực tiếp, nếu như được em đích thân giải thích, thì những công ty này khi phát triển sản phẩm mới có thể bớt đi được rất nhiều đường vòng, hơn nữa em cũng có thể trở thành hình ảnh đại diện tốt nhất cho sản phẩm mới của công ty bọn họ.”
“Sản phẩm mới của công ty chúng tôi đã qua sự kiểm định của các chuyên gia, cũng được chính nghệ nhân thêu truyền thống đại tài Mục Cửu Ca đích thân truyền thụ tài nghệ, thiên cổ kỹ nghệ được công ty XX một lần nữa tái tạo, kết hợp giữa truyền thống và hiện đại….”
Cửu Ca lớn giọng nói được một nửa thì không chịu nổi nữa, phá lên cười.
Hoa Vô Ý quay lại cắn cô một cái.
Cửu Ca liền cắn lại vào tai anh.
“…Đừng câu dẫn anh.”
“Em không có! Mau mau lái thuyền đi!” Cô vỗ đùi, hạ lệnh.
“Anh cứng rồi, làm sao bây giờ?”
Cửu Ca bị nhìn chăm chú, lập tức thu tay lại. Nhìn xung quanh, sau đó bỏ mũ che nắng xuống, yên lặng ngồi phía trước người đàn ông.
Hoa Vô Ý cúi đầu: “….”
Cửu Ca hắng họng, nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong phạm vi một trăm mét gần nhất không có con thuyền nào khác, vì thế lá gan cũng lớn hơn….Tay phải ôm thắt lưng anh, chậm rãi trượt xuống, gian xảo lấy mũ che lại.
Hoa Vô Ý cúi đầu hôn Cửu Ca, Cửu Ca sợ đến run người, huyệt bị điểm tự động hóa giải .
Bên này bốn người đang đùa vui náo nhiệt, bên kia vốn Vu Phi đang cùng với mấy vị khách đứng trong đại sảnh chờ thí sinh đi tới, lúc này đột nhiên đi đến cửa lớn, Hòa Thượng cũng lẫn vào trong đó.
Ánh mắt Hoa Vô Ý nhìn về phía đại sảnh, sau đó cúi đầu nói nhỏ với Cửu Ca: “Tào Phi cũng tới.”
Cửu Ca giữ mặt anh lại, sau đó quay đầu nhìn: “Xem ra chúng ta rất được Tào ca coi trọng. Ơ, đó là Hàn Điềm Phương với vị Tôn thiếu kia phải không? Bọn họ đến cùng Tào Phi sao?”
Ở cửa đại sảnh, Vu Phi chủ động đưa tay ra bắt tay Tào Phi, mấy vị khách kia cũng e dè tiến lên chào hỏi Tào Phi.
Tào Phi vỗ vỗ vai Vu Phi, không biết nói cái gì, chọc Vu Phi cùng với mọi người xung quanh cười lớn.
Mà sau khi Tào Phi tiến vào không lâu, Hàn Điềm Phương mặc một bộ trang phục dạ hội thời trang Paris mới nhất và Tôn thiếu cũng đồng thời đi vào.
“Thảm đỏ, ánh sáng hoa lệ, nhưng tiếc là không có đông phóng viên, nếu không sẽ giống như hiện trường trao giải gì đó.” Cửu Ca đùa.
Tứ Muội gật mạnh đầu: “Giống, đặc biệt giống. Em cảm thấy mình cũng cao quý thêm không ít.”
Cửu Ca nhíu mày: “Chân em có đau không?”
Tứ Muội nghiêm túc đáp: “Nếu như chị dám tháo giày cao gót ra, em sẽ tháo ra với chị.”
Cửu Ca vẫn chưa trả lời, Hoa Vô Ý đã cau mày nói: “Không được, trên đất rất bẩn, lại không có thảm, sẽ bị cảm lạnh. Nếu không thích thì chúng ta đi về.”
Tịch Hòa cũng nói. “Đến cũng đã đến rồi, tổ tiết mục cũng không quy định thí sinh không được về sớm, vậy thì đi thôi.”
Tứ Muội chu môi: “Nhưng em cảm thấy chưa đã, đầy món ăn ngon em mà còn chưa được ăn nè.”
Cửu Ca cảm thấy rất có lý: “Đúng đó, cũng đã chịu tội rồi, rời đi sớm như vậy thì quá hời cho tổ tiết mục, tốt xấu gì cũng phải ăn no cái bụng đã.”
Hai mắt Bàn Tứ Muội sáng lên: “Em thấy trên bàn kia có tôm hùm bự như vậy nè, từ trước đến nay em mới chỉ nhìn qua tivi mà chưa được ăn, chúng ta qua bên đó trước đi.”
“Okê.”
Hai bà xã kéo nhau đi ăn tôm hùm, Hoa Vô Ý với Tịch Hòa không biết nói gì chỉ đành nhìn nhau cười.
Ở một góc khác, Hòa Thượng đang chú ý đến Hàn Điềm Phương, cô ta thỉnh thoảng giả bộ lơ đãng liếc về phía Mục Cửu Ca cùng với Hoa Vô Ý, sờ sờ cằm, rồi đột nhiên cười khà khà hai tiếng.
Hòa Thượng có một loại dự cảm, tiệc rượu đêm nay nhất định rất đặc sắc