Mục Cửu Ca

Chương 87 :

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


“Kính thưa quý khán giả, tôi là Thái Bình Lang, là MC của chương trình. Từ lúc chương trình bắt đầu đến nay đã được sáu năm, trong sáu năm qua, chúng ta đã chứng kiến nhiều tuyệt kỹ truyền thống xa xưa của nước ta, cũng đã được nhìn thấy không ít tác phẩm nghệ thuật siêu việt, tôi cho rằng đến thời điểm này không có điều gì còn có thể khiến chúng ta cảm thấy kinh ngạc hay khó tin được nữa, nhưng đêm nay, sẽ có những tác phẩm xuất hiện trước mắt mọi người mà tôi cho rằng là kỳ tích khó tin nhất từ trước đến nay, ngay lúc này đây, kính mời mọi người cùng với tôi chứng kiến thời khắc thần kỳ này!”



Thái Bình Lang vung tay lên!



Từng tiếng trống nặng nề vang lên. Xa xa, từng tiếng chuông trong trẻo ngân vang, khiến cho không khí vừa trang trọng vừa khẩn trương.



“Cuộc thi kỹ nghệ thêu dân gian toàn quốc vòng thi cuối cùng xin phép được bắt đầu! Ai sẽ là đại sư thêu toàn quốc xuất sắc nhất? Ai có thể tái hiện lại kỹ thuật cổ xưa lại chốn nhân gian này? Ai có thể khiến cho nhân dân cả nước thậm chí là toàn thế giới thán phục vì tuyệt kỹ của mình?”



Theo tiếng nhạc, toàn bộ sân khấu từ từ tối lại, trên màn hình lớn xuất hiện từng hình ảnh.



Người phụ nữ lớn tuổi mặc áo da thú thời cổ đại, cầm trong tay con thoi thô sơ nhất, cầm những sợi chỉ gai đã được ngâm mềm se thành sợi…



Áo da thú biến thành áo vải gai cộc tay, con thoi thô sơ trở thành máy dệt nguyên thủy, tiếng “kẽo kẹt” vang lên, từng hàng sợi dệt thành vải, hang động trở thành nhà lá, cuộc sống bầy đàn nguyên thủy trở thành thôn xóm…



Thiếu nữ xinh đẹp đội trên đầu vòng hoa dại được tết khéo léo, cầm trên tay một cái kim khâu hơi to, trên tay còn lại cầm một chiếc áo bị rách một mảnh lớn, thiếu nữ dường như trầm tư khổ não suy nghĩ xem phải làm thế nào để vá mảnh rách lớn như vậy, ánh mắt cô vô ý nhìn lên mảnh da thú treo trên tường, bỗng nhiên con mắt cô như bừng sáng.



Kim khâu thoăn thoắt đưa, dần dần tạo thành những đường chỉ che giấu vết rách, vết rách đã không còn hình dạng như ban đầu, miếng vá khó coi lại trở thành hình dáng một con mãnh thú….



Hình ảnh lại thay đổi, theo sự phát triển của nhân loại, nghề dệt cũng phát triển theo, quần áo mọi người mặc thường ngày cũng thay đổi, tơ lụa xuất hiện, những mẫu thêu hoa lệ xuất hiện trong cung điện nguy nga tráng lệ.



Tiếp theo đó là hình ảnh biên tập lại từ mỗi vòng thi của sáu thí sinh, hình ảnh của mỗi thí sinh cùng với tác phẩm dự thi lần lượt xuất hiện….



“Tiếp theo đây tôi xin mời sự xuất hiện của các vị giám khảo!”



Sân khấu bật lại đèn, các vị giám khảo lần lượt đi về phía ghế ngồi của mình, mỗi vị giám khảo xuất hiện, Thái Bình Lang lại cẩn thận giới thiệu, trên màn ảnh lớn cũng sẽ chiếu lên hình ảnh cùng tác phẩm tiêu biểu hoặc tiểu sử cuộc đời của họ.



Giám khảo lần này có tất cả tám vị, vốn dự định mời thầy Hoàng, nhưng trước đó hai tuần, bởi vì con trai của ông làm ra một số việc không vẻ vang gì, cho nên ông chủ động xin rút khỏi vị trí giám khảo, cũng tỏ ý sau này sẽ không nhận những lời mời làm giám khảo nữa.



Cổ Duyên đại sư cùng với thầy Lưu lần thứ hai đảm nhiệm vị trí giám khảo về chuyên môn.



Còn lại sáu vị giám khảo, một vị là người có sức ảnh hưởng quan trọng ở giới điện ảnh, từng là ảnh đế – Phương Trình, một vị là chuyên gia trong lĩnh vực báu vật cố cung, tiến hành nghiên cứu về lĩnh vực dệt là thầy Trần Trọng Hoa, một vị là chủ tịch tập đoàn dệt lớn nhất Trung Quốc – Tần Cần, một vị đến từ Hồng Kong, là người rất tinh mắt trong giới đấu giá, cũng là một người bán đấu giá lớn tuổi nhất Ngô Đinh Ất. Hai giám khảo khác khi lên sân khấu đã mang đến những tiếng kinh ngạc khó tin, bởi vì bọn họ không phải là người Trung Quốc.



Sau khi được Thái Bình Lang giới thiệu, hai vị giám khảo nước ngoài, một người đến từ nước F là giám đốc bảo tàng – ngài White, một vị là chuyên gia khảo cổ học Ngải Nhĩ Bác Sĩ.



“Quý vị khán giả thân mến, mỗi khi đến vòng thi cuối cùng, tại trường quay của chúng ta đều sẽ xuất hiện một số vị khách quý đặc biệt, mà đêm nay chúng ta cũng có hai vị khách quý vô cùng đặc biệt xuất hiện tại trường quay này.”



Theo tiếng nói hưng phấn của Thái Bình Lang, ống kính máy quay quay đến khán đài.



Khán giả đều nín thở, những người ngồi trước tivi theo dõi trực tiếp bởi vì đã xem quảng cáo của chương trình, nên đều muốn theo dõi chương trình để xem vị bá tước phu nhân kia nhìn như thế nào, đồng thời còn muốn nhìn thấy vị bá tước chắc hẳn cũng sẽ xuất hiện ở trường quay ngày hôm nay nữa.



Nếu như bá tước là một vị khách quý vô cùng đặc biệt, vậy thì người còn lại là ai chứ?



Lần này chương trình sử dụng trường quay số 1 chuyên dùng để quay đêm hội mùa xuân, thính phòng có hai tầng, lần này ống kính máy quay đang quay tầng thứ hai, nơi đó có không ít khán giả có thân phận đặc thù, thông thường thì máy quay phim sẽ ít khi quay đến những khán giả này, trừ khi được cho phép.



Máy quay phim chiếu qua một lượt các khán giả ngồi ở tầng hai, khán giả xem trực tiếp qua tivi cũng có thể nhìn thấy những vị khán giả kia, cuối cùng thì máy quay dừng lại.



Ngồi vị trí chính giữa ở hàng thứ nhất, có hai người đang chụm đầu vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, người con trai cảm nhận được ống kính của máy quay, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo Ả rập, rất anh tuấn, mỉm cười vẫy vẫy tay với ống kính máy quay.



“Mọi người đã nhận ra chưa?!” Thái Bình Lang không che giấu nổi sự kích động, khán giả tại trường quay cùng những người ngồi xem trước tivi nhận ra vị nam tử Ả rập trẻ tuổi kia cũng kinh ngạc đến không thể tin nổi.



“Tối nay có hai vị khách quý đặc biệt xuất hiện tại trường quay của chúng ta, một vị là vương tử trẻ tuổi nhất của quốc gia giàu có nhất vùng Trung Đông – hoàng tử Saleh! Còn một vị…Mặc dù mọi người có thể chưa từng nhìn thấy ngài ấy bao giờ nhưng tên tuổi của ngài ấy, tôi tin chắc rằng đại đa số khán giả đều đã rất quen thuộc, chính là chồng của thí sinh Mục Cửu Ca – bá tước Will Darwin!”



Hoa Vô Ý cũng giơ tay lên, lễ phép mỉm cười.



Nụ cười này khiến cho không ít khán giả ngồi tại trường quay cũng như ngồi trước tivi phải hét lên.
“Hả? Lần này tác phẩm của chị cũng sử dụng kỹ thuật thêu linh lung?”



“Đúng vậy đúng vậy, mau đi đi, anh trợ lý đã cuống lên rồi kìa! Em xem Tịch Hòa đại ca của em cũng đã đi chuẩn bị rồi kìa.”



“Được rồi được rồi, chị đừng thúc giục, em đi là được chứ gì.”



Bàn Tứ Muội rời đi không lâu thì có đạo diễn đến xác định lại với Cửu Ca những công việc trước khi lên sân khấu lần nữa.



Chương trình đêm nay khá đặc biệt, bởi vì là vòng thi đấu cuối cùng, không thể chỉ trình bày về tác phẩm một cách khô khan, mà thí sinh còn có thể biểu diễn một số tài nghệ để thu hút khán giả, vì thế đạo diễn phải xác định đi xác định lại cách thức biểu diễn của từng thí sinh.



“Căng thẳng à?” Đạo diễn thân thiện hỏi.



Cửu Ca cười, lắc đầu. Thực ra hình thức biểu diễn của ngày hôm nay và ba vòng thi trước đều dựa theo ý kiến của thí sinh, sau khi được tổ tiết mục chuẩn bị trau chuốt, hai tuần trước bọn họ cũng đã luyện tập thử, tất cả đã tổng duyệt ba lần, đảm bảo cho tối hôm nay tất cả thí sinh đều nhớ mình phải làm gì.



Những vòng thi trước cũng có luyện tập, nhưng lần này là nhiều nhất.



Cửu Ca không lo lắng, nhưng đạo diễn lại rất hồi hộp, anh vừa mới nghe được một tin mật, nói là ở phía sau hậu trường phát hiện có bom hẹn giờ, không biết là thật hay giả, bây giờ, bất kỳ ai nghe thấy tin này đều rất kinh hoảng, nhưng vẫn chưa có ai thông báo phải dừng chương trình này lại, vì vậy, bọn họ chỉ có thể để bất an ở trong lòng, đi kiểm tra, xác định lại khắp lượt, để đảm bảo chương trình có thể tiến hành an toàn, thuận lợi cho đến cuối cùng.



Hàn Điềm Phương nhìn tổng điểm của ban giám khảo cho cô là 132 điểm, cảm thấy không vui, lén lút bĩu môi, lần này có tất cả tám vị giám khảo, điểm số cao nhất của mỗi giám khảo là 20 điểm, tổng cộng tất cả lại cao nhất là 160 điểm.



Bên trong ban giám khảo, đối với tác phẩm lần này của Hàn Điềm Phương, Cổ Duyên đại sư là người có nhận xét toàn diện nhất: “Thêu rất tinh xảo, nhưng tôi vẫn cảm thấy đối với phương pháp thêu linh lung này vẫn còn trình độ cao hơn, ví dụ như thêu đến tầng thứ ba, thứ tư, thứ năm, nếu như có thể thêu hoàn chỉnh một đồng tiền xu thu nhỏ thì tôi cảm thấy đó mới thực sự là thêu linh lung.”



Đúng là không có mắt nhìn! Hàn Điềm Phương rất hận, sau đó liền căng thẳng chờ đợi số phiếu của khán giả.



Hiện tại đều nhờ vào anh! Nhất định phải khiến cho tôi có thể chuyển biến thật lớn!



Trong căn phòng làm việc nào đó ở thủ đô, một nhân viên phụ trách việc bỏ phiếu đột nhiên chửi ầm lên.



“Đệt! Chuyện gì thế này? Tại sao lại bắt tôi chứng thực đăng ký? Lão Bao! Anh tới xem một chút, có phải trình tự bỏ phiếu xảy ra vấn đề không?”



Ngoài cái phòng làm việc này, những nơi khác được Tôn thiếu thuê làm việc đều xuất hiện vấn đề như nhau.



“Không kiểm soát được? Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Nhanh lên một chút! Thời gian bỏ phiếu sắp kết thúc rồi!”



“Triệu tổng! Máy tính của chúng ta bị tấn công! Không có cách nào đăng nhập để bỏ phiếu được cả! Làm sao bây giờ?”



“Mau gọi điện cho Tôn thiếu!” Một người phụ trách vấn đề mạng vẫy tay kêu lên với đồng nghiệp.



“Không được gọi, gọi rồi thì phải nói thế nào?” Vị kia rất bình tĩnh: “Cậu muốn mất tiền sao? Tôi không muốn.”



“Ý của anh là?”



“Thì cứ nói chúng ta bỏ phiếu như bình thường, trong quá trình đó không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Nếu như người phụ nữ họ Hàn kia được số phiếu thấp, thì cứ chối, nói rằng bởi vì cái clip lần trước của cô ta làm mất thiện cảm của khán giả, chỉ có chúng ta bỏ phiếu cho cô ta vẫn không đủ.”



“Như thế cũng được sao? Tôn thiếu có nghi ngờ gì không…”



“Nghi ngờ thì sao? Chính anh ta còn tự lo cho mình còn không xong. Anh ta còn đối phó được với chúng ta sao, tôi đây niệm tình cũ mới giúp bỏ phiếu cho người tình của anh ta đấy.”



Không phải chỉ có duy nhất một nơi này, những công ty hay văn phòng được Tôn thiếu thêu để làm chuyện phi pháp, một khi đã xảy ra chuyện thì chuyện đầu tiên những người phụ trách của những công ty hay văn phòng này nghĩ đến chính là đảm bảo tiền của mình nhận được không mất, không ai đồng ý làm việc rồi còn để mất tiền, cuối cùng, đương nhiên là chẳng có ai nói cho Tôn thiếu biết chuyện này.



Mà Hàn Điềm Phương ở trên sân khấu, cùng với người nhà của cô ta đang xem tivi, Tôn thiếu đang ở câu lạc bộ cũng đều chờ đợi kết quả bỏ phiếu của khán giả.



Ba phút bỏ phiếu kết thúc, trên màn hình lớn có chân dung của Hàn ĐIềm Phương cùng với con số hiển thị số phiếu của khán giả từ từ nhảy lên, cuối cùng dừng lại.