[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 150 : Thiên Hoàng Đế vùng biên ngoại
Ngày đăng: 03:21 24/08/19
"Võ Hoàng Đế? Không ngờ tiếng tăm của Bá Sơn sư huynh ở Man Địch quốc lại vang dội đến như vậy!" Tần Mục âm thầm líu lưỡi.
Linh Dục Tú vội vàng hỏi: "Lão sư, người là cao thủ lưu phái chiến kỹ à?"
Bá Sơn Tế Tửu gật đầu, nở nụ cười: "Năm đó ta đi theo ân sư tu luyện đao pháp, sau đó ân sư mất tích, đao pháp của ta rất lâu không có tiến bộ, lại có cải cách của quốc sư, cho nên mới đến Duyên Khang học tập pháp thuật và kiếm thuật, tính mượn đá trên núi của hắn để phá giải bình cảnh của ta. Tuy nhiên nói thật thì điểm mạnh nhất của ta không phải chiến kỹ, mà là chiến pháp."
Linh Dục Tú hơi chấn động trong lòng, lần này cùng nhau đi tới, Bá Sơn Tế Tửu truyền thụ cho bọn họ đạo pháp thần thông, truyền thụ từng quyển kinh điển, khiến nàng cho rằng Bá Sơn Tế Tửu tinh thông nhất chính là pháp thuật và kiếm pháp, không nghĩ tới ông càng là truyền nhân của lưu phái chiến kỹ, thực sự là làm người khác bất ngờ!
Càng làm cho người ta bất ngờ hơn đó chính là ở Man Địch quốc, Bá Sơn Tế Tửu vẫn còn có tên gọi là Võ Hoàng Đế, nhận được tôn kính.
Đây có thể nói là vinh dự cao nhất của người ngoài ở Man Địch quốc rồi!
Vị tướng lĩnh Man tộc kia dẫn mọi người vào trong thành, nói: "Võ Khả Hãn đến quốc gia chúng ta làm gì? Từ khi ngươi nương nhờ vào Duyên Khang quốc, hảo hán trên thảo nguyên chúng ta đều rất khinh thường ngươi, muốn lấy lại danh hiệu Võ Khả Hãn."
Bá Sơn Tế Tửu cười nói: "Sĩ tử Thái học viện ta muốn đi lại con đường của ta năm đó, gặp gỡ thiếu niên anh hùng của Vu giáo một lần."
Thân thể tên tướng lĩnh Man tộc kia hơi chấn động, nhìn về phía Tần Mục, Linh Dục Tú, cười lạnh nói: "Chỉ bằng bọn họ?"
Linh Dục Tú hưng phấn, quăng ánh mắt về phía Tần Mục, cười nhẹ nói: "Chúng ta muốn đi gặp gỡ thiếu niên anh hùng của Vu giáo một lần."
Bá Sơn Tế Tửu nói: "Chỉ bằng bọn họ. Lần này ta đến là tính đi Thánh địa trên thảo nguyên, Lâu Lan Hoàng Kim cung, ngồi trước Lâu Lan Hoàng Kim cung chắn cửa. Năm đó, chính ta chặn lại cửa của Lâu Lan Hoàng Kim cung mới có danh hiệu Võ Khả Hãn."
Cơ thịt nơi khóe mắt của tên tướng lĩnh Man tộc kia nhảy loạn, cười lạnh nói: "Năm đó có Thiên Khả Hãn bên người ngươi mới có thể thành công ngăn cửa, hiện nay thực lực của ngươi so với Thiên Khả Hãn ra sao?"
"Tuy không bằng nhưng cách nhau không xa."
Sắc mặt tên tướng lĩnh Man tộc kia chìm xuống, hướng về một vị tướng sĩ quát lên: "Thả ưng điêu lang, thông báo Lâu Lan Hoàng Kim cung, Võ Khả Hãn đến ngăn cửa!"
Tên tướng sĩ Man tộc kia vội vã quát lên, sau một lát, từng con từng con sói có cánh bay lên trời, đập cánh bay vào phía sâu trong thảo nguyên.
Tướng lĩnh Man tộc kia nhìn về phía Bá Sơn Tế Tửu, khom người thi lễ: "Võ Khả Hãn, con đường phía trước nhiều gập ghềnh, xin mời!"
Bá Sơn Tế Tửu cười ha ha, mang theo đám người Tần Mục đi vào thảo nguyên.
Linh Dục Tú nói: "Bá Sơn lão sư, Thiên Khả Hãn mà tên man rợ kia vừa mới nói tới là ai?"
"Ân sư ta, Thiên Đao."
Bá Sơn Tế Tửu ngẩng đầu nhìn trời, lạnh nhạt nói: "Năm đó ông mang theo ta đến Lâu Lan Hoàng Kim cung ngăn cửa, được tôn làm Thiên Hoàng Đế vùng biên ngoại."
"Đồ tể gia gia trước đây vậy mà uy phong như vậy." Tần Mục sợ hết hồn.
Đồ tể kia tính tình nóng nảy, mỗi ngày nhìn ai cũng có dáng vẻ khó chịu, đến miếu Nãi Nãi bán thịt, cầm trong tay hai con dao phay bộ mặt dữ tợn hung thần ác sát, dọa khóc không ít cô bé trong Đại Khư.
Trước đây thậm chí ông còn có danh hiệu Thiên Khả Hãn?
Thiên Khả Hãn chính là Thiên Hoàng Đế, cái tên Thiên Hoàng Đế này là uy phong cỡ nào? Há có thể chỉ dùng để doạ khóc mấy cô bé?
Tần Mục quả thực tưởng tượng không ra đồ tể năm đó ngang ngược cỡ nào.
Hồ Linh Nhi lẩm bẩm nói: "Võ Hoàng Đế tái ngoại, Thiên Hoàng Đế tái ngoại, uy phong biết bao... "
Thảo nguyên hoang vắng, có lúc đi nửa ngày cũng không nhìn thấy một cái thôn xóm, phóng tầm mắt nhìn lại, vạn dặm không mây, màu xanh lục của thảo nguyên nối liền một đường cùng đường chân trời thanh thẳm, làm tinh thần người ta sảng khoái.
Tướng mạo Bá Sơn Tế Tửu thô lỗ, người cao ngựa lớn, cực kỳ khôi ngô, có chút tương tự những người đàn ông trên thảo nguyên, nếu gặp được thôn trang, dân du mục sẽ tiến lên chúc rượu, rất là nhiệt tình.
"Duyên Khang quốc có ba giáo phái lớn, Đạo môn là đệ nhất Chính đạo, Đại Lôi Âm tự là đệ nhất Phật môn, Thiên Ma giáo là đệ nhất Ma đạo."
Đến buổi tối, bọn họ đi tới ở lại trong một thôn trang, Bá Sơn Tế Tửu ngồi bên đống lửa, nói: "Thế nhưng ở trên thảo nguyên, Thánh địa chính là Lâu Lan Hoàng Kim cung, Vu giáo lớn nhất. Trên thảo nguyên, địa vị của Đại Vu Lâu Lan Hoàng Kim cung cực cao, Khả Hãn trên thảo nguyên, đều là do Vu Tôn của Lâu Lan Hoàng Kim cung trao tặng quân quyền. Nếu lão Khả Hãn chết rồi, con trai muốn kế nhiệm, cần phải tới Lâu Lan Hoàng Kim cung, xin Vu Tôn trao quyền."
Linh Dục Tú nói: "Trước đây, Duyên Khang quốc chúng ta cũng là như thế. Ta nghe phụ hoàng nói, ban đầu Duyên Khang quốc chỉ bằng một thành bây giờ, là quốc gia phụ thuộc vào Trường Sinh môn. Năm đó, Linh gia chúng ta cũng không phải Hoàng tộc, sau đó môn chủ Trường Sinh môn chán ghét Hoàng Đế thời đó, lập tức phế bỏ Hoàng Đế, chọn tổ tiên ta làm Hoàng Đế, trực tiếp thay đổi triều đại. Sau đó Linh gia dốc lòng xây dựng đất nước, âm thầm phát triển, cuối cùng diệt trừ Trường Sinh môn, lúc này mới lớn mạnh."
Tần Mục hơi run run, hắn còn không biết Duyên Khang quốc vậy mà còn có lịch sử như vậy.
Bá Sơn Tế Tửu uống một ngụm rượu, thả hồ lô xuống, nói: "Hiện tại đất đai của Duyên Khang quốc, là hơn ba mươi quốc gia nhỏ trước kia, mỗi quốc gia đều có Hoàng Đế, cũng đều bị một môn phái chi phối. Những giáo phái này chính là dựa vào những quốc gia này nuôi sống, hàng năm Hoàng Đế đều phải triều cống cho những môn phái này. Bây giờ môn phái lại biến thành phụ thuộc quốc gia nên đương nhiên những môn phái này không vui, có cơ hội liền tạo phản. Ở tái ngoại, tuy cũng có không ít môn phái thế nhưng thế lực mạnh nhất, lớn nhất chính là Lâu Lan Hoàng Kim cung, toàn bộ quốc gia, toàn bộ Khả Hãn đều thần phục Hoàng Kim cung, những môn phái khác căn bản là không có tư cách chống lại Hoàng Kim cung."
Tần Mục nói: "Sư huynh, thế lực của cái Lâu Lan Hoàng Kim cung này, so với ba giáo phái lớn ra sao?"
Bá Sơn Tế Tửu lạnh nhạt nói: "Gần như."
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, ngăn cửa Lâu Lan Hoàng Kim cung, tương đương chắn sơn môn của Đạo môn, Đại Lôi Âm tự, độ khó có thể tưởng tượng được!
"Bất quá lần này đi Lâu Lan Hoàng Kim cung, không phải ngăn cửa, mà là trộm đồ."
Bá Sơn Tế Tửu cười hắc hắc nói: "Sư đệ, công chúa, hai người các ngươi chắn cửa, ta đi vào trong cung trộm đồ, sau khi tới tay chúng ta liền đi ngay lập tức. Công chúa, mấy ngày nay ta sẽ tăng mạnh huấn luyện căn cơ cho ngươi, phát huy uy lực của Cửu Long Đế Vương công Hoàng thất đến mức tận cùng!"
Linh Dục Tú có chút lo sợ trong lòng.
Ngày thứ hai, mọi người tiếp tục ra đi, thế nhưng lần này Bá Sơn Tế Tửu để bọn họ đi bộ, vừa đi, vừa bảo Linh Dục Tú triển khai công pháp sở học của chính mình.
Ánh mắt Bá Sơn Tế Tửu độc đáo, bất kỳ chỗ thiếu hụt nào của Linh Dục Tú, ông vừa nhìn liền biết, sau đó yêu cầu Linh Dục Tú sửa chữa thêm, một lần lại một lần làm cho nàng khổ luyện.
Đây vẫn là lần đầu tiên Linh Dục Tú ăn phải vị đắng lớn như vậy, tuy trước kia nàng khôn khéo già giặn, thế nhưng đó là vì sự dạy dỗ của Hoàng gia gây nên, còn đối với võ học thần thông, nàng sẽ không chú ý như vậy.
Lần này Bá Sơn Tế Tửu chính là tàn nhẫn mài dũa công phu cơ bản cho nàng, làm cho nàng cần tu khổ luyện, phát huy cho được uy lực của Cửu Long Đế Vương công.
Cửu Long Đế Vương công chính là công pháp đứng đầu của Hoàng thất, trải qua sự cải tiến của Hoàng Đình, hơn nữa lại chiếm cứ chỗ chín đầu rồng hội tụ, Cửu Long khí quanh quẩn hoàng thành, có hiệu quả kỳ diệu cho Linh Dục Tú cùng con cháu Hoàng thất tu luyện môn công pháp này.
Tu vi nguyên khí của Linh Dục Tú cũng không thấp, khiếm khuyết của nàng chính là không bỏ công vào căn cơ.
Hơn mười ngày sau, nàng liền bị Bá Sơn Tế Tửu đánh bóng đến tựa như biến thành người khác giống như vậy, thực lực tăng lên nhanh chóng.
"Bản thân Cửu Long Đế Vương công là công pháp của pháp thuật thần thông, chỗ mạnh mẽ của pháp thuật thần thông là lực bộc phát, chẳng hạn như Viêm Hỏa thần thông."
Bá Sơn Tế Tửu chỉ tay một cái, một quả cầu lửa bay ra, bắn xa hơn trăm trượng, quả cầu lửa kia chỉ to bằng nắm tay, thế nhưng đột nhiên nổ tung, lửa nóng hừng hực phóng to mấy ngàn lần, nổ cho toàn bộ bãi cỏ phạm vi vài chục trượng bị phá hủy, mặt đất bị đốt đến cháy đen, thậm chí trung tâm vụ nổ còn xuất hiện vết tích tảng đá bị nung chảy.
"Trên con đường pháp thuật, Cửu Long Đế Vương công có thành tựu cực sâu, có người nói rằng lưu phái pháp thuật và lưu phái chiến kỹ là hai thái cực của lưu phái, thế nhưng giữa pháp và chiến cũng không hề cực đoan như vậy, trái lại có thể trao đổi."
Bá Sơn Tế Tửu mượn chùy sắt lớn từ chỗ Linh Dục Tú, nói: "Công chúa xem kỹ. Sư đệ, ngươi đấu với ta."
Nguyên khí Tần Mục bắn ra, Thiếu Bảo kiếm rời vỏ, đâm một chiêu kiếm về phía Bá Sơn Tế Tửu.
Bá Sơn Tế Tửu vung chuỳ, chiếc chuỳ sắt lớn kia là chiếc mà Tần Mục đưa cho Linh Dục Tú, giờ phút này đầu búa bốc lên đốm lửa hừng hực, va chạm vào Thiếu Bảo kiếm.
Ầm ầm
Nổ tung kịch liệt từ trên đầu búa bắn ra, chấn bay Thiếu Bảo kiếm.
Xung quanh Bá Sơn Tế Tửu lửa cháy hừng hực, riêng dưới chân chỗ ông đứng cỏ xanh vẫn đong đưa.
Linh Dục Tú sợ hết hồn, lập tức nhìn ra chỗ quan trọng, Bá Sơn Tế Tửu giấu Viêm Hỏa thần thông vào trong chuỳ sắt lớn, Thiếu Bảo kiếm kích thích chuỳ sắt lớn, Viêm Hỏa thần thông bùng phát, nổ bay Thiếu Bảo kiếm.
Nguyên khí Tần Mục hóa thành tia, quấn lấy Thiếu Bảo kiếm, kiếm quang lóng lánh, giết hướng Bá Sơn Tế Tửu.
Khoảng cách hai người khá xa, Bá Sơn Tế Tửu vung chuỳ sắt lên, tung bay trên dưới, mỗi một đòn đều vừa vặn ngăn cản Thiếu Bảo kiếm, tiếp theo đó là tiếng nổ ầm ầm, sóng lửa cuồn cuộn, cực kỳ kinh người.
Linh Dục Tú phanh phanh nhảy loạn trong lòng, Bá Sơn Tế Tửu đang biểu diễn cho nàng phương pháp chiến đấu mà trước giờ nàng không ngờ tới, kết hợp hoàn mỹ chiến kỹ và pháp thuật, cực kỳ bá đạo!
Thiếu Bảo kiếm của Tần Mục bị nổ bay hết lần này tới lần khác, trong lòng cũng là bội phục không thôi. Bá Sơn Tế Tửu theo học vị đồ tể Thiên Đao này trước, sau đó mới tiến vào Duyên Khang quốc học tập pháp thuật, cuối cùng cũng đi ra một con đường của chính mình!
Bá Sơn Tế Tửu triển khai pháp thuật và chiến kỹ như vậy, cũng vạch ra cho Tần Mục một con đường!
Tên Võ Hoàng Đế, quả thực xứng đáng!
Hòa trộn hai loại phương thức tu luyện khác nhau làm một thể thống nhất, mặc dù bản lĩnh của Bá Sơn Tế Tửu không bằng đồ tể, nhưng cũng có thể gọi là một đại tông sư!
Bá Sơn Tế Tửu thu hồi chùy pháp, trả chuỳ sắt lớn đã được nung đỏ lại cho Linh Dục Tú, nói: "Ta luyện đao, không cách nào đạt tới cực cảnh như ân sư, vì thế chỉ có thể mở ra lối riêng. Đao của ân sư, có thể chém vỡ trời đất, một đao phá toàn bộ pháp thuật thần thông trên thế gian, ta không làm được. Vì lẽ đó ta nhân lúc quốc sư cải cách thì tiến vào Thái học viện, học tập pháp thuật thần thông, nỗ lực đột phá. Công chúa Dục Tú, ngươi có cơ sở Cửu Long Đế Vương công, đi con đường của ta là tốt nhất."
Linh Dục Tú hoàn toàn tâm phục khẩu phục, chăm chú thỉnh giáo, Bá Sơn Tế Tửu lại để cho nàng khổ luyện công phu cơ bản nàng cũng không một lời oán hận.
Tần Mục cũng không nhịn được mê hoặc, thỉnh giáo Bá Sơn Tế Tửu, Bá Sơn Tế Tửu tự nhiên là biết gì đều nói hết không giấu diếm, liền ngay cả Hồ Linh Nhi và Thanh Ngưu cũng đạt được không ít chỗ tốt.
Bọn họ một đường đi sâu vào thảo nguyên, trên đường tu luyện chiến pháp hợp lưu (kết hợp các lưu phái), Linh Dục Tú cũng đã nắm giữ sơ bộ kỹ xảo chiến pháp hợp lưu, cùng Tần Mục đánh cho kịch liệt, hai người đều toát cả mồ hôi.
Lúc nghỉ ngơi, Tần Mục lấy khăn thơm ra lau mồ hôi, Linh Dục Tú cười nói: "Tiến sĩ thái học, ta đến lau giúp ngươi." Dứt lời đoạt khăn từ trong tay hắn, nhẹ nhàng lau trán hắn.
Tần Mục thấy trên trán nàng cũng có mồ hôi hột: "Ngươi cũng đổ mồ hôi, ta lau giúp ngươi một chút."
Linh Dục Tú đỏ mặt đưa khăn thơm cho hắn, đột nhiên, sắc mặt Bá Sơn Tế Tửu thay đổi, giơ hai tay đẩy về phía trước, quát lên: "Tuyệt Bích Thiên Cương!"