[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 156 : Ý nghĩ nguy hiểm
Ngày đăng: 03:21 24/08/19
"Cấm chế quái lạ."
"Đan Ba La" nhìn những người nhỏ hung ác này một chút, trong lòng giật mình, mỗi một người nhỏ tựa hồ cũng là dùng hồn phách của cường giả luyện thành, cực kỳ mạnh mẽ, chỉ biết giết chóc.
Mà những khối lập phương kỳ quái này tạo thành một cái khóa vô cùng phức tạp, phù văn chiếu rọi ở phía trên, chỉ có đúng hình dạng phù văn mới có thể mở khóa, nếu không thì sẽ thả những người nhỏ này ra!
Những khối lập phương nửa trong suốt này đếm không xuể, số lượng rất nhiều, khi phù văn của phù bảo chiếu rọi ra ánh xạ lên một khối lập phương thì khối lập phương kia liền tự lui về phía sau, biến mất không còn tăm hơi.
"Giải khai chế cấm là bước đi rất phức tạp, không có cái phù bảo này thì khó có thể làm được!"
Phù bảo không ngừng xoay tròn, phù văn trên mười bốn mặt chiếu rọi ra cũng thiên biến vạn hóa, làm cho những khối lập phương trước mặt bọn họ không ngừng thối lui.
Phù bảo tung bay về phía trước, thủ vệ lưng rùa cất bước theo sau, "Đan Ba La" vội vã đuổi theo, rập khuôn từng bước, đi qua một đoạn đường nối thật dài, đột nhiên trước mắt rộng rãi sáng sủa.
Bên trong cung điện vàng này còn có động thiên khác, từ bên ngoài mà xem thì cung điện này cũng không lớn, thế nhưng từ bên trong nhìn lại, ít nhất phải lớn hơn mười lần, từng cây từng cây cột xếp hàng, sau đó là những tế đàn bằng vàng to to nhỏ nhỏ, trên mỗi một tế đàn đều đặt những bảo vật hình thái kỳ dị.
Thủ vệ lưng rùa mang theo Thiếu Bảo kiếm đi về phía trước, cười nói: "Loại báu vật này nhất định phải đặt ở nơi sâu xa nhất, vị trí tôn quý nhất, pháp lực của ta không đủ phong ấn nó, chỉ có chờ Vu Tôn đến đây tự mình phong ấn. Đan Ba La, ngươi lập công lớn, ngay cả ta đều rất hâm mộ!"
"Đan Ba La" vội vã cười nói: "Từ trên người tên Duyên Khang kia ta đạt được không chỉ một bảo vật, còn có một bình ngọc nhỏ, bên trong quá nửa là thánh dược, ta ngửi một chút, vô cùng tuyệt vời, tựa hồ muốn thành Thần Tiên... "
Hắn lấy từ trong tay áo ra một cái bình ngọc nhỏ, thủ vệ lưng rùa nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, từ trong tay hắn đoạt tới, cười nói: "Đan Ba La, ngươi lập được công lớn, Vu Tôn tất nhiên sẽ ban thưởng cho ngươi cực nhiều, ta sớm mang ngươi đi tới nơi này chọn bảo vật, ngươi há có thể không có gì hiếu kính ta sao? Thánh dược trong bình ngọc này đưa cho ta thôi!"
Vẻ mặt "Đan Ba La" đau nhức.
Thủ vệ lưng rùa nhìn thấy vẻ mặt đau nhức của hắn thì cười nói: "Keo kiệt." Dứt lời, vặn nắp bình ngọc rồi đặt lên mũi ngửi một cái.
"Thật thơm ô ô ô... "
Trên mặt thủ vệ lưng rùa còn mang theo nụ cười thỏa mãn, ngã oạch xuống.
"Đan Ba La" ngừng thở, vội vã đoạt lấy bình ngọc từ trong tay hắn, đậy nắp bình, một hơi cũng không dám thở, suy nghĩ một chút, lấy ra một bình ngọc khác, thu không khí xung quanh vào trong bình ngọc, sau đó mở miệng thủ vệ lưng rùa ra, đặt cái bình ngọc đã mở nắp này vào trong miệng hắn, để hắn ngậm lại.
"Như vậy trong thời gian ngắn, hắn sẽ không tỉnh lại. Phù "
"Đan Ba La" thở hắt một hơi, sau đó bắt đầu lột da, từ bên trong túi da Đan Ba La chui ra một người khác, chính là Tần Mục.
"Lúc này cũng coi như là mình dùng thủ đoạn của Ma đạo."
Tần Mục nhìn túi da trên đất một chút, lắc lắc đầu, Tư bà bà có thể khoác da người khác, thiên biến vạn hóa, thế nhưng trong lòng hắn vẫn còn có chút bóng ma.
Tần Mục cầm lại Thiếu Bảo kiếm, lại tìm kiếm trên người thủ vệ lưng rùa, lấy tấm phù bảo này nhét vào ngực mình, sau đó lại lôi ra một ít đồ vật linh tinh lẻ tẻ.
Hắn tìm kiếm một phen, không tìm được thứ gì có tác dụng nữa, đành coi như thôi.
"Thần Tiêu Thiên Nhãn, mở! Thanh Tiêu Thiên Nhãn, mở!"
Bên trong tròng mắt của Tần Mục, Thần Tiêu Thiên và Thanh Tiêu Thiên mở ra, hình thành hai tầng phù văn dày đặc trong tròng mắt hắn, nhìn chung quanh, lập tức toàn bộ nơi này trở nên thứ tự rõ ràng.
Mỗi một tế đàn bằng vàng ở nơi này đều dày đặc phong ấn, tương tự như khối lập phương hắn nhìn thấy lúc nãy, bên trong mỗi một khối lập phương đều giam giữ một người nhỏ tướng mạo hung ác, những người nhỏ này ngũ quan vặn vẹo cùng nhau, tóc mọc lùm xùm, nanh vuốt sắc bén, tuy nhiên không dùng Thiên Nhãn mà nói thì căn bản không nhìn thấy.
Tần Mục cầm lấy tấm phù bảo này, cẩn thận đánh giá phù văn trên mười bốn mặt phù bảo, so sánh một chút, lắc lắc đầu, tấm phù bảo này cũng không phải là chìa khóa dùng để giải trừ phong ấn trên tế đàn bằng vàng, đoán chừng chỉ có thể dùng để mở cửa cung điện.
Hắn đi về phía trước, nhìn từng cái từng cái tế đàn, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian, ở bên ngoài hẳn là Linh Dục Tú còn đang ngăn cửa, bản lĩnh của Linh Dục Tú kém hắn một bậc, cho dù đã học chiến pháp hợp lưu của Bá Sơn Tế Tửu, nhưng đoán chừng cũng kiên trì không được bao lâu.
Bảo vật trên tế đàn có sự khác nhau, có rất nhiều bảo vật chỉ duy nhất ở Lâu Lan Hoàng Kim cung mới có, luyện đến mức rất kỳ quái, có lột da người ra vẽ tranh, vẽ phù văn, có dùng xương sọ của người làm bát, còn có dùng da người làm trống, cùng với Bạch Cốt phiên, Thiên Độc Phệ Hồn phiên, điện thờ bằng xương trắng, đều là pháp khí tà ma ngoại đạo.
Thế nhưng ngoài ra cũng có không ít thứ tốt, ánh vàng rực rỡ, thật giống như bảo vật do tồn tại cấp bậc Vu Vương luyện chế.
Tần Mục còn nhìn thấy một ít bảo vật không phải của Vu giáo cũng được để ở chỗ này, có Thiên Tràng tháp, Xá Lợi tử, hẳn là báu vật của Phật môn, còn có một viên kiếm hoàn nhỏ như trái nho, một cây đàn cổ bị đốt cháy khét một mặt, một thanh kiếm gãy.
Đột nhiên, Tần Mục dừng bước lại, thân thể không thể di chuyển, trên tế đàn này dựng thẳng một phiến đá, trên phiến đá khắc chính là tàn đồ hành công, hắn chỉ liếc mắt nhìn liền biết là đồ hình hành công của Bá Thể Tam Đan công, tuy nhiên không phải đồ hình hành công cảnh giới Lục Hợp, trong lúc vội vàng hắn căn bản không nhìn ra là cảnh giới nào.
"Đi, đi, đi tìm chân!"
Tần Mục giục chính mình, chạy như bay vào nơi sâu trong bảo khố, sau một lát, hắn nhanh chóng chạy hết một vòng nơi này, sau đó dừng lại trước một tế đàn. Tế đàn này hắn đã xem qua một lần, nhưng mà cuối cùng vẫn lại về nơi đây.
Trên tế đàn chính là đặt nửa người dưới của một người, chỉ có vị trí eo trở xuống nhưng vẫn đứng vững vàng như trước.Tuy nhiên, Tần Mục có thể khẳng định đây không phải là nửa người dưới của đồ tể.
Nửa đoạn thân thể này sáng vàng rực rỡ, ngay cả dòng máu tựa hồ cũng là màu vàng, xương cốt cũng màu vàng.
Bộ thân thể này tỏa ra một luồng khí tức kinh khủng, mạnh mẽ hơn cả Vu Vương.
"Thân thể của Vu Tôn?"
Tần Mục hấp háy mắt, lấy tay đo eo mình một cái, sau đó cẩn thận nhớ lại thân thể của đồ tể, thân thể của đồ tể tựa hồ hoàn toàn có thể đặt lên nửa đoạn thân thể này.
"Vu Tôn tiêu diệt môn phái cướp đi nửa người dưới của Đồ gia gia kia, lấy nửa người dưới của ông, sau đó Vu Tôn chặt nửa người dưới của mình, đặt ở nơi này, mà nửa người dưới của Đồ gia gia lẽ ra nên ở đây nhưng không thấy... "
Khóe mắt Tần Mục nhảy nhảy, nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Vu Tôn chém đứt nửa người dưới của chính mình, lắp nửa người dưới của đồ tể vào trên người mình!
"Lấy y thuật của ta hoàn toàn có thể làm được điều này. Hẳn là Vu Tôn cũng có thể!"
Hắn không khỏi tê cả da đầu, chém đứt nửa người dưới của chính mình nối với nửa người dưới của người khác, ý đồ của Vu Tôn là cái gì?
"Hay là hắn cho rằng thân thể của Đồ gia gia lợi hại hơn thân thể vàng ròng của hắn, là hắn suốt đời đều không thể với tới, vì lẽ đó hoán đổi nửa người dưới của chính mình. Tuy nhiên cũng có một khả năng khác, đó là Vu Tôn luyện nửa người dưới của Đồ gia gia thành linh binh hình hai chân... "
Sắc mặt Tần Mục quái lạ, khả năng sau rất nhỏ nhưng lại không phải là không có. Hắn không khỏi lộ vẻ khó khăn, chung quanh nửa người dưới trên tế đàn kia cũng có phong ấn, phong cấm, dùng tay tới lấy tuyệt đối sẽ bị những người nhỏ trong khối lập phương kia ăn sạch, không chừa lại chút xương.
Nếu Bá Sơn Tế Tửu ở đây liền có thể lập tức dùng sức mạnh phá hủy những phong ấn, phong cấm này, nhưng Tần Mục không có loại năng lực này.
"Thâu Thiên Hoán Nhật thủ gia gia què dạy cho, mình chưa một lần dùng thử, có thể xuyên qua phong cấm lấy được nửa đoạn thân thể kia không đây?"
Trong lòng hắn lo sợ, đột nhiên nhấc chân lao nhanh trong bảo khố này, khống chế Thâu Thiên Thần Thoái mà người què truyền thụ cho hắn, tốc độ như phù quang lược ảnh, nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn thấy!
Tần Mục vừa lao nhanh vừa triển khai Thâu Thiên Hoán Nhật Thủ, tay càng lúc càng nhanh, như ánh sáng, như tia điện, một thân công phu của người què đều ở chân và tay, chân chạy nhanh là để thoát thân khi trộm đồ bị người ta phát hiện, ra tay nhanh là để trộm đồ vật.
Thâu Thiên cước pháp Tần Mục vẫn cần tu khổ luyện, thế nhưng Thâu Thiên Hoán Nhật thủ thì hắn ít luyện tập, giờ phút này gặp chuyện ôm chân Phật, mong mỏi mình có thể tìm hiểu ra càng nhiều ảo diệu.
Thâu Thiên Thần Thoái và Thâu Thiên Hoán Nhật Thủ đồng thời triển khai, Tần Mục lập tức nhận ra được một tia kỳ diệu, không khỏi kinh hô một tiếng, vội vàng dừng lại.
Hắn cùng lúc triển khai hai loại pháp môn không giống nhau vậy mà cảm giác được hai loại pháp môn này như là một thể thống nhất, chỉ là người què chia pháp môn thống nhất ra làm hai nửa truyền thụ cho hắn.
Vốn là hắn tu luyện Thâu Thiên Thần Thoái đã cảm giác cực kỳ thông thuận, mà lúc này đồng thời triển khai Thâu Thiên Thần Thoái và Thâu Thiên Hoán Nhật Thủ thì tốc độ vận hành của nguyên khí lập tức tăng lên mấy lần!
Tốc độ vận hành nguyên khí tăng nhanh, tăng lên mấy lần, mang ý nghĩa tốc độ ra chân và tốc độ ra tay của hắn có thể tăng lên mấy lần!
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía trước, bảo khố trong cung điện cực kỳ rộng rãi, có đầy đủ không gian để cho hắn có thể lao nhanh, hắn đột nhiên phát lực, hai chân lao như bay về phía trước!
Không khí bên trong cung điện truyền đến tiếng rít như bị xé rách, đột nhiên chỉ nghe một tiếng vang đùng thật lớn, Tần Mục mạnh mẽ đâm vào vách tường cung điện cách chỗ hắn vừa cất bước hơn trăm trượng, sau đó ngã thẳng về phía sau.
Ở chung quanh thân thể hắn, một luồng khí trắng hình tròn lượn lờ tản ra.
Sau một lát, Tần Mục đứng dậy, quơ quơ đầu, lần thứ hai phát lực lao nhanh, lại là một tiếng vang đùng thật lớn, một luồng khí trắng từ chung quanh hắn tản ra, thế nhưng lần này hắn không va vào vách tường, mà là giẫm trên vách tường lao qua, sau đó chạy lên đỉnh điện, gào thét lao qua đỉnh điện.
Tiếng rít tựa như xé rách không dứt, Tần Mục từ trên không trung của bảo khố này giẫm lên không khí gào thét mà đi, trong chớp mắt lại gào thét mà quay về.
Đột nhiên, trên đường lao nhanh, hắn đưa tay chộp một cái, trên một tế đàn bằng vàng đã trống rỗng, mà trong tay Tần Mục thì lại có thêm một cái bát luyện chế từ xương sọ.
Leng keng.
Bát rơi trên đất, Tần Mục cười ha ha, vừa vui vẻ chạy như điên, vừa thò tay chộp vào tế đàn như ánh sáng lướt qua bên người, từng cái từng cái tế đàn lập tức trống rỗng, mà trên mặt đất, những bảo vật kia bị hắn vứt khắp nơi.
Sau một lát, toàn bộ bảo vật trên tế đàn đều bị hắn vét sạch, sau đó Tần Mục ôm hai cái bắp đùi từ một bên tế đàn xẹt qua.
Thân hình của hắn bỗng nhiên dừng lại, thả nửa người dưới sáng vàng rực rỡ này xuống.
"Chẳng trách què gia gia luôn thích trộm đồ vật, nguyên lai trộm đồ vật sảng khoái như vậy!"
Thiếu niên Tàn Lão thôn thở hắt một hơi, quay đầu lại nhìn bảo vật vứt lung tung trên mặt đất một chút, tinh thần sảng khoái, khen: "Cho dù bị chém đứt một chân cũng đáng giá!"