[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 187 : Ma Vương giáng lâm.
Ngày đăng: 03:21 24/08/19
Đạo nhân cầm đầu của Hồng Sơn phái kia nghe vậy thì kinh ngạc nói: "Mấy vị sư đệ sư muội? Vị tướng quân này có chỗ không biết, đệ tử Hồng Sơn phái chúng ta chia làm hai nhóm mời Thần ở huyện Lộc, chúng ta may mắn thành công, mời tới một vị Ma Thần, mà một nhóm đệ tử khác thì lại bị người giết chết toàn bộ, tượng Ma Thần và phù bảo đều bị đoạt đi, thậm chí ngay cả xiêm y cũng bị cởi mất!"
Sắc mặt thống lĩnh Lâm Định thay đổi, thất thanh nói: "Chính đang làm phép gọi Ma không phải là đệ tử Hồng Sơn phái các ngươi thì còn có thể là ai?"
Trong mắt đạo nhân kia tỏa ra tinh quang, nghe trong phủ thành chủ truyền đến tiếng ngâm nga như có như không thì lạnh lùng nói: "Ta cũng muốn biết bọn họ là ai... Không xong, cái tên đang gọi Ma kia đã thành lập liên hệ với Ma Thần của Ma Vực! Chúng ta mau mau tới đó!"
Khóe mắt Lâm Định nhảy loạn, vội vã chạy như bay về phủ thành chủ, lạnh lùng nói: "Thiếu môn chủ, mau mau hạ lệnh giết chết mấy tên yêu đạo trong phủ thành chủ kia!"
Trong phủ thành chủ, Tần Mục cảm giác được ý thức của mình tựa hồ thông qua bức tượng vị Ma Thần này tiến vào bên trong một thế giới khác, ý thức của hắn ngang qua bóng tối, sau đó đột nhiên dừng lại.
Ở trước mặt hắn là thời không bóng tối vô tận, tiếp theo trong bóng tối có một con mắt thật to mở ra, trong ánh mắt tràn đầy màu đỏ của lửa, trước con mắt này hắn nhỏ bé như là một hạt bụi.
Vù.
Bên trái của Tần Mục lại có một tròng mắt to lớn mở ra, sau đó ở phía trên hai con mắt này, lại có một con mắt mở ra, ba tròng mắt đang co rút lại, từ từ di động, rơi vào trên người hắn.
"Tồn tại hèn mọn, ngươi thức tỉnh ta, thức tỉnh Đô Thiên Ma Vương thống trị lãnh thổ Đô Thiên vô biên."
Ba con mắt kia từ từ bay lên, cách ý thức của Tần Mục càng lúc càng xa, nhưng vẫn còn có vẻ cực kỳ khổng lồ, lúc này Tần Mục mới chú ý tới bên người mình còn có tia sáng, như là một ánh đèn trong bóng tối.
Hắn nhìn thấy chính mình đang đứng trên tế đàn, tế đàn phát ra ánh sáng màu trắng, ở trong bóng tối có vẻ cực kỳ nhỏ bé, nhỏ bé không đáng kể.
Tế đàn và hắn đang ở trên tế đàn dường như đi tới một cái thế giới khác.
"Ngươi đang đánh thức sức mạnh của ta!"
Giữa ba con mắt kia truyền đến âm thanh, cao mà lại xa, đánh lên ý thức của hắn, rung động qua lại: "Ngươi đang kêu gọi ta đến thế giới ngươi đang ở, đi giết chóc, đi chiến đấu!"
Tần Mục khiêm tốn nói: "Đô Thiên Ma Vương vĩ đại, ta khẩn cầu ngươi giáng lâm. Ta hiến tế cho ngươi vạn ngàn sinh mệnh mạnh mẽ, thành Thiên Ba có cả thần thông giả."
Ba con mắt kia đột nhiên bốc cháy hừng hực, âm thanh kinh thiên động địa truyền đến: "Như ngươi mong muốn!"
Tế đàn dưới chân Tần Mục đột nhiên trở nên sáng ngời, ánh sáng lan rộng ra xung quanh, trong khoảnh khắc toàn bộ thành Thiên Ba xuất hiện trong bóng tối.
Tần Mục nhìn chung quanh, tâm thần rung động, hắn thu toàn cảnh thành Thiên Ba vào trong đáy mắt, tất cả mọi người trong thành Thiên Ba đều rơi vào mắt hắn, nhất cử nhất động, quần áo trang phục của những người này đều rõ ràng trước mắt, hiện rõ từng đường nét.
Tiếp theo, từng cái từng cái bóng người lần lượt biến mất, trong thành chỉ còn lại thần thông giả.
Biến mất khỏi thành chính là những võ giả chưa đạt đến cảnh giới Lục Hợp và người bình thường, những người này cũng không phải là thật sự biến mất khỏi thành Thiên Ba, mà là vị Đô Thiên Ma Vương này đang xác định tế phẩm của chính mình!
Tần Mục vội vàng chỉ vào Long Kỳ Lân bên rìa tế đàn, nói: "Con Long Kỳ Lân này cũng không phải là tế phẩm hiến cho Đô Thiên Ma Vương vĩ đại."
"Ồn ào."
Ba con mắt sau lưng truyền ra âm thanh âm trầm, Tần Mục nhìn thấy ba con mắt sau lưng này lại có ba con mắt to lớn xoay tròn lại đây: "Ngươi không có bất kỳ tư cách nào sai khiến Đô Thiên Ma Vương phải làm cái gì! Ta muốn mượn ý thức của ngươi giáng lâm tòa thành này!"
Tần Mục bỗng nhiên cảm giác thân thể của chính mình cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, từng luồng từng luồng năng lượng cực kỳ đáng sợ từ một thế giới khác cuồn cuộn tiến đến!
Ầm ầm ——
Xung quanh tế đàn truyền đến rung động kịch liệt, một vệt sáng màu máu phóng lên trời, cao tới mấy trăm trượng, Tần Mục tắm rửa bên trong huyết quang, cảm giác được từng luồng từng luồng năng lượng đáng sợ kia theo ý thức của hắn hạ xuống thế giới này, tuôn vào trong bức tượng Ma Thần kia.
Từng cái từng cái phù văn ở mặt ngoài pho tượng Ma Thần toả ra hào quang rực rỡ, tựa như từng con từng con mắt kỳ quái đang điên cuồng hấp thu năng lượng từ một thế giới khác vọt tới, mặt ngoài tượng Ma Thần không ngừng rạn nứt, nổ tung, vụn gỗ phá nát bay tán loạn xung quanh.
Bức tượng Ma Thần này càng lúc càng lớn, chỗ rạn nứt lộ ra ánh sáng chói mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong Ma Thần bằng gỗ vậy mà có máu thịt đang sinh ra!
Trong chớp mắt, tượng Ma Thần trên tế đàn liền cao mười mấy trượng, hơn nữa còn đang không ngừng lớn lên.
Tần Mục chỉ cảm thấy ý thức của mình dường như muốn nổ tung vậy, Đô Thiên Ma Vương kia không chỉ hạ xuống năng lượng mà ý thức cũng hạ xuống theo, ý thức của Đô Thiên Ma Vương tấn công tới, đó là ý thức âm u, đáng sợ mà lại táo bạo, trước mặt cỗ ý thức khủng bố này thì ý thức của Tần Mục căn bản là bé nhỏ không đáng kể, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị đập vụn.
Tính tình vị Ma Vương này cực kỳ điên cuồng, mặc kệ sự sống chết của Tần Mục, đưa ý thức và sức mạnh của mình xuyên thấu qua thời không xa xôi truyền tới, tràn vào bên trong pho tượng Ma Thần kia.
Pho tượng Ma Thần còn đang cao lên, lớn lên, toàn bộ vật liệu gỗ cũng đã nổ tung, hóa thành thân thể máu thịt!
Răng rắc, răng rắc.
Xung quanh tế đàn sấm chớp cuồn cuộn, vô số tia chớp bổ tới, khiến cho đám người Thẩm Vạn Vân không ngừng lùi lại, Long Kỳ Lân và Hồ Linh Nhi cũng đang không ngừng lùi lại, khí tức điên cuồng của pho tượng vị Ma Thần này làm cho Long Kỳ Lân cũng không cách nào dừng chân.
Mà ở dưới chân tượng Ma Thần, thân thể Tần Mục run rẩy, mi tâm nứt ra một vết thương, điện quang ầm ầm bắn khỏi mi tâm hắn, chiếu lên pho tượng Ma Thần.
Bên trong điện quang là ý thức của Đô Thiên Ma Vương, ý thức của hắn mạnh mẽ như thế, gần như phá hủy ý thức của Tần Mục.
Trán Tần Mục không ngừng chảy máu, còn có mùi máu tươi bị đốt cháy truyền đến, hắn không thể động đậy, đột nhiên cắn chặt hàm răng, mạnh mẽ khống chế Bá Thể Tam Đan công, bảo vệ ý thức của mình.
Suy nghĩ của hắn đã ngừng lại, cũng may Bá Thể Tam Đan công vừa mới vận hành liền giảm bớt cho hắn không ít áp lực, đột nhiên, Tần Mục cảm giác được khi Bá Thể Tam Đan công vận hành thì làm cho trong cơ thể của mình thêm ra một vài thứ.
Bên ngoài tiếng hô "giết" rung trời, từng thanh từng thanh linh binh tựa như đám mây bắn về phía bên này, khiến hắn không suy nghĩ được nhiều.
Đột nhiên, bên tai của hắn truyền đến một tiếng chấn động, cái chân bắt chéo trên tượng Ma Thần kia thả xuống, chấn động đến mức vô số phòng ốc trong phủ thành chủ ào ào ào sụp đổ, từng thanh từng thanh linh binh kia còn chưa tới gần liền cùng nhau nổ tung!
"Thoái Ma lệnh!"
Mười mấy đạo nhân từ bên ngoài xông vào, đạo nhân cầm đầu nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nổ đom đóm mắt, mười mấy vị đạo nhân vội vàng vỗ vào một cái phù nang bên hông, vô số giấy vàng từ trong túi đựng phù bảo bay ra.
Trên mặt những tờ giấy vàng này vẽ phù văn quái lạ, lại có chỗ khác với Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh, vô số giấy vàng nối tiếp nhau, kết thành một tấm màn màu vàng to lớn ở giữa không trung.
Phù văn đếm không hết trên giấy vàng vậy mà có thể đầu đuôi nối tiếp nhau, tạo thành một chữ viết cực kỳ to lớn mà lại phức tạp.
Bí thuật của Hồng Sơn phái, Thoái Ma lệnh!
Mười mấy tên đạo nhân Hồng Sơn phái cùng quát lên, khống chế nguyên khí kích phát chữ viết phức tạp trên tấm màn to lớn này, Thoái Ma lệnh sáng lên, chiếu vào Đô Thiên Ma Thần.
Thoái Ma lệnh này vừa chiếu lên người của Đô Thiên Ma Thần thì từng con mắt của Đô Thiên Ma Thần mở ra, trong mắt bắn ra tia chớp, phá tan Thoái Ma lệnh thành từng mảnh, kể cả mười mấy tên đạo nhân làm ra Thoái Ma lệnh kia cũng bị ánh mắt của hắn chiếu tới, hóa thành tro bụi!
Tuy nhiên, Thoái Ma lệnh chiếu lên trên người Đô Thiên Ma Thần lập tức làm cho Tần Mục cảm thấy mi tâm đột nhiên nhẹ đi, như trút được gánh nặng, thân thể lại khôi phục như thường, vội vàng bay người lùi về sau.
Trong lòng hắn có chút không rõ, vị Ma Thần hắn gọi đến này tựa hồ có chút khác biệt, căn bản không nghe lời hắn, thậm chí mặc kệ sống chết của hắn, hung tàn đến cực điểm, chỉ sợ vị Ma Thần chính mình gọi ra không phải là Ma Thần bình thường!
"Chúng ta rút lui!"
Tần Mục nhanh chóng đi tới bên cạnh mọi người, quát lên: "Long Đại, hiện ra chân thân, mang chúng ta giết ra thành!"
Long Kỳ Lân rít gào một tiếng, lập tức sóng khí cuồn cuộn, hất Việt Thanh Hồng, Vân Khuyết bay ra ngoài, bước chân Thẩm Vạn Vân và Lang Nô cũng không vững, liên tiếp lui về phía sau, thân thể Tư Vân Hương lung lay, nhưng vẫn chưa lùi về phía sau.
Thân thể Long Kỳ Lân căng lên, càng lúc càng lớn, ngọn lửa trong người hừng hực bốc cháy, trong khoảnh khắc hóa thành một con quái vật khổng lồ thân dài hơn bốn mươi trượng, cái đầu còn cao hơn tòa thành, thân thể hơi chuyển động, không khí xung quanh bị bóp ngặt đến không ngừng nổ tung!
Tần Mục tung người lên, nhanh như tia chớp đi tới bên cạnh Việt Thanh Hồng, Vân Khuyết, nắm lấy hai người, lắc mạnh bước chân trở lại bên người Long Kỳ Lân, nhún người nhảy lên lưng Long Kỳ Lân.
Thẩm Vạn Vân và Tư Vân Hương cũng dồn dập tung người nhảy lên, Tần Mục quát: "Chạy! Chạy càng nhanh càng tốt!"
Dưới chân Long Kỳ Lân sinh ra một đám mây lửa, bay lên trời, nhưng vào lúc này, chỉ nghe âm thanh của Đô Thiên Ma Vương sau lưng bọn họ truyền đến, chấn động đến mức không khí ầm ầm: "Chạy? Chạy đi đâu? Cuối cùng cũng có người gọi ta ra, không uổng công ta truyền pháp thuật của Đô Thiên tới. Ta phải chế tạo một tế đàn ở đây, thành lập một con đường, gọi bản thể của đến, gọi con dân của Đô Thiên chúng ta đến đây! Ha ha ha, các ngươi đều là khô lâu trên tế đàn của ta!"
Bàn tay to lớn của hắn chộp tới, không gian xung quanh hầu như đọng lại, cố định Long Kỳ Lân đang chạy trốn ở trên không trung, Long Kỳ Lân khống chế pháp lực, đám mây lửa dưới chân bốc lên, nhưng vẫn không thể bay đi.
Mắt thấy vị Đô Thiên Ma Vương này sắp tóm bọn họ vào trong tay, đột nhiên một tiếng rồng gầm truyền đến, một người đàn ông trung niên điều khiển một con giao long hung tợn nhào đến, thân thể quay quanh người Đô Thiên Ma Vương, trút sấm sét, lửa đỏ vào trong tai mắt mũi miệng của Đô Thiên Ma Vương
Mà người đàn ông trung niên kia thì lại đứng trên đầu giao long, kiếm quang trong tay lấp lóe, đâm về sau đầu Đô Thiên Ma Vương.
Đám người Tần Mục như trút được gánh nặng, Long Kỳ Lân lập tức bay lên trời, phóng ra ngoài thành, Tần Mục thở phào nhẹ nhõm: "Long Vương của Ngự Long môn đến rồi!"
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng gào thét truyền đến, con giao long cấp bậc Giáo chủ kia lại bị Đô Thiên Ma Vương miễn cưỡng xé ra, một quyền đánh cho con giao long và Long Vương Ngự Long môn cùng phun máu, ngã xuống.
"Hống —— "
Bốn khuôn mặt của Đô Thiên Ma Vương mở ra miệng lớn, ra sức rít gào, tiếng gầm cuồn cuộn kinh thiên động địa, chấn cho không biết bao nhiêu người trong thành thất khiếu chảy máu.
Long Kỳ Lân cũng bị tiếng gào kia chấn động đến mức thân thể lung lay, đột nhiên mười hai con mắt của Đô Thiên Ma Vương toả ra hào quang rực rỡ, sấm chớp đan xen, quét về bốn phương tám hướng, chém chết không biết bao nhiêu cao thủ thành Thiên Ba đang lao đến ngăn cản, Long Kỳ Lân cũng bị quét trúng mông, gào lên vì đau, từ không trung rơi xuống.
Cũng may nó da dày thịt béo, không bị ánh mắt của Đô Thiên Ma Vương giết chết.
Long Kỳ Lân rơi xuống trong thành, thân thể thu nhỏ lại, bước chân lảo đảo, đám người Tần Mục vội vã từ trên lưng nó nhảy xuống, chỉ thấy Đô Thiên Ma Vương càn quét cao thủ trong phủ thành chủ, cười hắc hắc nói: "Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh là ta truyền đi, đám sinh linh hèn mọn các ngươi không nghĩ tới sao? Ta muốn dùng xương cốt của các ngươi để xây dựng một tế đàn to lớn, để chân thân ta đến đây! Con dân Đô Thiên ta sẽ quân lâm thế giới này!"
Việt Thanh Hồng dại ra, lẩm bẩm nói: "Tiến sĩ, ngươi gọi Ma lại gọi ra thứ gì... "
Đầu óc Tần Mục cũng có chút mù mờ: "Ta cũng không biết... Chúng ta đi mau, Long Kiều Nam giết tới rồi!"