[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 199 : Dời núi.
Ngày đăng: 03:22 24/08/19
Cảnh tượng trong thành khiến tay chân đám người trên núi lạnh ngắt, Trùng quân của Tam Kỳ bảo còn chưa kịp có hành động gì liền bị biển lửa và biển kiếm nhấn chìm, quân lính tan rã.
Trùng quân của Tam Kỳ bảo vốn cực kỳ lợi hại thế nhưng bị giết trở tay không kịp, người bị thiêu chết côn trùng cũng bị thiêu chết.
Nữ quân của Ly Tình cung cũng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trong nháy mắt lại gặp phải đả kích như hủy diệt, vô số thanh kiếm sắc bén từ không trung phóng tới, đâm thủng thân thể những cô gái kia, người còn đang đứng cũng đã chết rồi, thân thể thủng trăm ngàn lỗ.
Đến khi người ngã xuống thì từng thanh kiếm sắc bén đâm chết các nàng cũng đã bay lên rơi vào bên trong hộp kiếm sau lưng kỵ binh.
Đệ tử các phái, các nhánh phản quân căn bản chưa kịp phản ứng lại đã bị Tượng quân bên trong bộ binh tách ra, chỉ có thể rơi vào chiến đấu riêng lẻ.
Thế nhưng mặc dù tu vi có cao hơn thì đối mặt với sự vậy công của tướng sĩ Duyên Khang tạo thành trận hình, kết thành trận pháp cũng đều bị chém đầu trong thời gian ngắn!
Đệ tử môn phái, sức chiến đấu của từng người đều hơn xa binh sĩ, thế nhưng lực liên kết lại quá kém, vừa va chạm liền tán loạn, mặc dù bên trong phản quân vốn là có quân đội của Duyên Khang quốc được huấn luyện nghiêm chỉnh, là quân đội chính quy, nhưng bị giết trở tay không kịp, sau khi quân đội bị tách ra thì tất cả đều đã chậm.
Đây tuyệt đối là một trận giết chóc, dưới cờ truyền tống của Thiên Ma giáo có thể làm được hiệu quả tập kích bất ngờ, bất kỳ đội quân nào mà đối mặt với loại tập kích bất ngờ này, kết cục đều chỉ có một.
Toàn quân bị diệt.
Trên núi, thân thể người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh kia lung lay, run giọng nói: "Hai con đường, hai con đường... "
Quốc sư Duyên Khang cho bọn hắn hai con đường, một con đường là đại quân Duyên Khang đẩy bọn họ lên Nam Hải, đuổi tận giết tuyệt, đây là quy củ của triều đình.
Một con đường khác là dựa theo quy củ giang hồ, bọn họ khiêu chiến quốc sư Duyên Khang, chủ tướng đánh nhau một mất một còn!
Bọn họ vẫn cho là chọn một trong hai con đường, lại không nghĩ rằng là cùng lúc chọn hai con đường, quốc sư Duyên Khang vừa muốn đánh chết bọn họ lại cũng muốn tiêu diệt phản quân.
"Khi nào thì Thiên Ma giáo nương nhờ triều đình rồi hả?"
Ly Tình cung chủ lạnh lùng nói: "Đường đường là Thánh địa Ma đạo chí cao, tại sao lại làm tay sai của triều đình?"
Ly Hận Thiên kiếm quyết của Ly Tình cung yêu cầu nội tâm phải từ bỏ tình cảm, lìa thù hận, trong lòng không yêu hận tình cừu, kiếm pháp đạt đến tâm cảnh cao nhất là trong lòng không còn ngoại vật mới có thể như gương sáng không chút tì vết phản chiếu lại ngoại vật.
Thế nhưng hiện giờ Ly Tình cung chủ Cừu Điệp Y nhìn thấy đệ tử Ly Tình cung đang bị tàn sát thì tâm tình vẫn phải rối loạn.
Khi tâm tình nàng đã loạn thì dễ xảy ra sai lầm, một ngón tay của quốc sư Duyên Khang điểm qua, nguyên khí trên đầu ngón tay hóa thành kiếm quang, kiếm quang tăng vọt, trong thời gian ngắn liền tới cổ họng của nàng!
Không chỉ có Ly Tình cung chủ bối rối, trong lòng những người khác cũng rối loạn. Khi quốc sư Duyên Khang hướng về Ly Tình cung chủ ra tay thì không ai kịp ra tay ngăn cản.
"Chúng ta phải chết... " Trong lòng mấy người Thẩm Vạn Vân sinh ra ý nghĩ giống nhau.
Ngọn núi này bị Thiên Lao Phong Cấm phong tỏa tám trăm mẫu, gợn sóng chiến đấu không lan truyền được ra ngoài, chỉ có thể qua lại va chạm, e rằng trong nháy mắt mấy người quốc sư Duyên Khang đánh nhau thì bọn họ sẽ bị đánh chết, đập vỡ tan.
Ngay khi quốc sư Duyên Khang ra tay, đột nhiên trước mặt mấy người Tần Mục xuất hiện một cây cờ lớn bay phần phật, choàng lên người bọn họ, cờ lớn tung bay, rung động một lát, đột nhiên cả cờ lẫn người bao gồm Long Kỳ Lân đều đồng thời biến mất.
Sau một khắc, đám người Tần Mục xuất hiện dưới chân núi, mấy người Thẩm Vạn Vân, Vân Khuyết và Việt Thanh Hồng dồn dập nhìn lại, chỉ thấy đứng cạnh bọn họ là từng vị quái nhân đầu đội đấu bồng đang giương cờ lớn.
Mấy trăm vị quái nhân này đứng vòng quanh ngọn núi trong thành này, lay động cờ lớn, bao phủ ngọn núi trong thành này lại, rồi nghe một tiếng già nua quát lên: "Đi!"
Véo.
Mấy trăm lá cờ lớn vung lên, đến khi mặt cờ thổi qua thì ngọn núi phía sau mặt cờ, kể cả những tồn tại cấp Giáo chủ trên núi kia, bao gồm quốc sư Duyên Khang, đều bị đưa đi cùng một lúc!
Nơi vốn là núi giờ chỉ còn lại một vùng đất trống, trên mặt đất là phủ thành chủ bị đập vụn!
Đám người Thẩm Vạn Vân, Vân Khuyết đang nghi ngờ không thôi thì đã thấy những quái nhân kia tiếp tục vung cờ che thân hình mỗi người lại, cả bọn họ cũng bị che khuất theo.
Đám người Thẩm Vạn Vân còn chưa phục hồi tinh thần lại thì một cây cờ lớn đã che khuất bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đợi đến khi đáp xuống mặt đất thì thấy mình đã rời xa thành Đại Tương đang chinh chiến chém giết, đi tới một ngọn núi.
Ngọn núi kia cực cao, gió gào thét thổi cho quần áo bọn họ bay phần phật, bên cạnh bọn họ là mấy trăm vị quái nhân đầu đội đấu bồng đứng chung quanh, bao vây bọn họ.
Mấy người Thẩm Vạn Vân đè khiếp sợ trong lòng xuống, yên lặng liếc mắt nhìn nhau: "Bọn họ là cường giả của Thiên Ma giáo, không biết muốn bắt cóc chúng ta làm gì... "
Thiên Ma giáo vô cùng thần bí, Thánh địa lớn nhất, môn phái lớn nhất Ma đạo. Cho tới nay, Thánh địa Ma đạo này đều làm việc bí ẩn, triều đình Duyên Khang đã từng không chỉ một lần điều tra Thánh địa Ma đạo này, nhưng từ đầu đến cuối đều không tra ra được bao nhiêu thứ có ích.
Lần này Thiên Ma giáo ra tay giúp đỡ quốc sư Duyên Khang, hơn nữa còn mang bọn họ rời khỏi nơi mấy người quốc sư Duyên Khang đang chiến đấu, hiện tại lại bắt bọn họ ra khỏi chiến trường, khẳng định là có âm mưu.
Đột nhiên, từng quái nhân bỏ đấu bồng xuống, làm lễ đệ tử, dồn dập hướng về bọn họ khom người, trăm miệng một lời nói: "Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ Thánh Sư! Tham kiến Thánh Nữ!"
Mấy người Thẩm Vạn Vân luống cuống tay chân, nhìn những cường giả Thiên Ma giáo khom người làm lễ đệ tử này, trong lòng thấp thỏm lo âu. Hòa thượng Vân Khuyết vội vã nhắm mắt lại, kêu lên: "Ta không thấy bất cứ một thứ gì! Ta không nhìn thấy mặt các ngươi, đừng có giết ta diệt khẩu!"
Nhưng vào lúc này, bên cạnh bọn họ vang lên một thanh âm quen thuộc: "Đứng lên đi, không cần đa lễ."
"Tạ Giáo chủ Thánh Sư."
Từng quái nhân kia đứng dậy, mà gương mặt mấy người Thẩm Vạn Vân lại kinh hãi nhìn về phía người vừa nói chuyện kia.
Vứt bỏ dân Đại Khư đầu tiên tiến vào Thái học viện, tiến sĩ thái học đầu tiên của Thái học viện, Tần Mục, hắn là Ma giáo chủ của Thiên Ma giáo?
Sắc mặt Tần Mục ôn hòa, cười cợt với bọn họ.
"Tiến sĩ là Ma giáo chủ, vậy Ma thánh nữ là ai?" Việt Thanh Hồng run giọng hỏi.
Tư Vân Hương hướng về phía nàng ngượng ngùng nở nụ cười, Việt Thanh Hồng sởn cả tóc gáy.
"Quốc Tử giám Hàm Quang điện của Thái học viện ta, Kiếm Tam Sinh! Còn có Quốc Tử giám của Trận Nguyên điện Trần Vân Đình!"
Thẩm Vạn Vân nhìn thấy đường chủ Kiếm đường và đường chủ Trận đường thì trong lòng có cảm giác nặng nề, lẩm bẩm nói: "Chết chắc rồi, chúng ta chết chắc rồi... "
Hòa thượng Vân Khuyết giận dữ phun nước bọt nói: "Ngươi nhìn thấy hình dáng của bọn họ thì cũng đã chết chắc rồi, còn nói ra tên của bọn họ làm gì? Hòa thượng ta đã nhắm mắt lại, giờ nghe được tên, ngay cả ta cũng chết chắc rồi!"
Đường chủ Kiếm đường liếc bốn người bọn họ một chút, nói: "Thánh giáo chủ, bọn họ đã nhìn thấy bộ mặt thật của chúng ta, có cần chém để khỏi gây họa về sau hay không?"
Hòa thượng Vân Khuyết vội vã mở mắt, nhìn về phía Tần Mục, cười làm lành nói: "Tiến sĩ... Thánh giáo chủ, chúng ta là bạn học đấy, ngươi còn từng đánh ta, ngươi quên rồi sao? Hồ ly tỷ tỷ, hồ ly tỷ tỷ, xem trên mức ta hiếu kính nhiều tiền như vậy, nói tốt dùm tiếng với chứ?"
Hồ Linh Nhi nghiêng đầu lắc lắc đuôi, biểu thị thương mà không giúp được gì.
Tần Mục an ủi: "Vân sĩ tử yên tâm, mấy vị cũng đều yên tâm, có ta đây, có ta đây."
Hắn xoay đầu lại nói với đường chủ Kiếm đường: "Kiếm đường, dù sao thì bọn họ đều là bạn học ở Thái học viện, ngươi hỏi bọn họ một chút, có nguyện ý gia nhập Thánh giáo hay không, nếu không muốn mà nói thì liền chôn ở địa phương non xanh nước biếc này đi thôi."
Tần Mục lại xoay đầu lại an ủi: "Yên tâm, yên tâm, ta sẽ xử trí thỏa đáng mà."
Hòa thượng Vân Khuyết tè ra quần, lông tóc dựng đứng, may là đỉnh đầu trọc lốc, bằng không tóc cũng sẽ dựng thẳng lên.
Tần Mục lại quay lại, nói: "Kiếm đường, sau đó, lúc giết đừng giết ngay trước mặt ta. Vạn Vân, Thanh Hồng, các ngươi cũng yên tâm, chúng ta không phải là Ma đạo giết người phóng hỏa, vào nhà cướp của, cứ thả trái tim ở trong ngực, không có chuyện gì... Xuất kiếm mau một chút, để bọn họ ít đau đớn... "
"Ta nghe được lời của ngươi rồi!"
Hòa thượng Vân Khuyết kêu lên: "Kiếm đường, đừng tới đây, ta đã là người của Ma giáo... Phi, là người của Thánh giáo rồi!"
Việt Thanh Hồng và Thẩm Vạn Vân liếc mắt nhìn nhau, Việt Thanh Hồng thấp giọng nói: "Đại sư huynh, chúng ta nên làm thế nào?"
Thẩm Vạn Vân chần chờ một chút, nói: "Lần này Thiên Ma giáo giúp đỡ quốc sư, nói rõ Ma giáo cũng là người của triều đình, gia nhập Thiên Ma giáo cũng không sao. Không gia nhập mà nói... "
Khóe mắt hắn run lên, không nói gì.
Việt Thanh Hồng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Gia nhập Thiên Ma giáo cũng không có cái gì. Chúng ta gia nhập là được."
Nàng lên tiếng, Lang Nô tự nhiên cũng không có gì để nói.
Việt Thanh Hồng hấp háy mắt, hướng về Tư Vân Hương nói: "Thánh Nữ, nếu như chúng ta không gia nhập Thánh giáo thì các ngươi nhất định sẽ không hạ sát thủ với chúng ta có phải hay không?"
Tư Vân Hương cười nhẹ nói: "Giáo chủ tâm địa thiện lương, vừa nãy chỉ đang đùa với các ngươi thôi."
Hòa thượng Vân Khuyết thở phào một cái, hét lên: "Tiểu tăng liền biết là đang nói đùa! Tiến sĩ, vừa nãy ngươi đang nói đùa có đúng không? Tiến sĩ?"
Tần Mục cười ha ha, không nói gì, sắc mặt Vân Khuyết như đất.
Tần Mục đi tới rìa vách núi, nhìn về một đỉnh núi khác, nơi đó chính là chiến trường của quốc sư Duyên Khang và mười mấy vị tồn tại cấp Giáo chủ kia, cách nơi này hơn mười dặm.
Thiên Lao Phong Cấm mà mấy người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh kia bố trí đã bị đánh xuyên qua, xuất hiện từng cái từng cái lỗ thủng, thỉnh thoảng có bão táp khủng bố từ trong những cái động kia lao ra, cuồng phong gào thét thổi bay rừng cây liên miên, cuốn vô số cây cối vào giữa không trung, phá tan thành từng mảnh.
Chiến đấu trên đỉnh núi kia quá khủng bố, đó là cuộc chiến một mất một còn của tồn tại cấp Giáo chủ, khoảng cách xa như vậy, lại ngăn cách bởi Thiên Lao Phong Cấm nhưng vẫn có thể cảm giác được từng luồng từng luồng rung động đáng sợ.
Vù.
Lại một cơn gió lớn thổi tới, lúc này đám người Thẩm Vạn Vân mới hiểu được lúc bọn họ vừa mới hạ xuống núi thì cảm thấy gió nơi này rất lớn, hóa ra cuồng phong trên núi lại được hình thành từ cuộc chiến ở ngoài hơn mười dặm.
Hơn nữa, thế gió càng lúc càng mạnh, thổi đến mức cây cối trên núi đổ rạp, từng cơn từng cơn gió nối tiếp nhau, cơn gió trước vừa dừng thì cơn gió sau đã đến, những cây cối kia vừa mới bắn trở về lại liền bị thổi cong, có cây thì bị chặn ngang bẻ gẫy.
Đỉnh núi kia hẳn là đã vỡ nát, Tần Mục nhìn thấy chỗ đánh nhau càng lúc càng thấp, hiện giờ, trên căn bản đã bằng mặt đất.
Khoảng cách xa như vậy, vận dụng Thần Tiêu Thiên Nhãn, Thanh Tiêu Thiên Nhãn vẫn có thể xem được chiến đấu ở đó, nhưng lại nhìn không rõ. Bởi vì tốc độ giao thủ của bọn họ quá nhanh, dùng Thanh Tiêu Thiên Nhãn cũng khó có thể bắt được quỹ tích vận động của bọn họ chứ đừng nói gì là chiêu thức.
Tần Mục chỉ có thể căn cứ vào quỹ tích di chuyển của những cường giả này để phán đoán trên núi còn lại mấy người.
"Lại có một vị tồn tại cấp Giáo chủ xong đời." Trong lòng Tần Mục hơi chấn động.
Việt Thanh Hồng nhìn xung quanh, chỉ thấy những cường giả của Thiên Ma giáo này đều yên lặng đứng trên đỉnh núi, ngóng nhìn chiến đấu nơi xa, không chút ý tứ nào đứng dậy đi vào giúp đỡ, không hiểu nói: "Các ngươi không đi giúp một tay sao?"
"Không cần."
Tần Mục giải thích: "Quốc sư Duyên Khang có thể tự mình giải quyết. Ba lão quái vật thời đại trước đánh lén, có thể thương tổn được quốc sư Duyên Khang không đề phòng ở trong vạn quân. Quốc sư Duyên Khang mà đánh lén thì trên căn bản không có ai là đối thủ của hắn. Thiên Thánh Giáo chúng ta có thể giúp đỡ quốc sư chính là tạo ra thời cơ để hắn ra tay. Ngay lúc những Giáo chủ này thất thần chính là thời cơ tốt nhất để quốc sư đánh lén.