[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 218 : Không thấy ánh mặt trời
Ngày đăng: 03:22 24/08/19
"Điện hạ, Thiên Ma giáo dù sao cũng là một trong ba Thánh địa lớn, tuy nói hơn bốn mươi năm không có Giáo chủ, nhưng vẫn không thể khinh thường."
Người đàn ông trung niên kia nói: "Bốn mươi năm không có Giáo chủ mà vẫn không bị diệt vong, vẫn có thực lực mạnh mẽ như thế, có thể thấy được lực liên kết của bọn họ mạnh thế nào. Nếu đổi lại là Đại Lôi Âm tự hoặc Đạo môn, dám bốn mươi năm không có Như Lai hoặc Đạo Chủ không? Khinh thường Thiên Ma giáo, chỉ sợ sẽ chịu thiệt."
Thái tử Duyên Khang khoát tay một cái, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không coi thường Thiên Ma giáo. Thiên Ma giáo có thể không một tiếng động diệt trừ Thái sư Tôn Nan Đà, ngay cả hòa thượng của Nan Đà biệt cung đều bị tiêu diệt, Nan Đà tự bị nhổ tận gốc, bên ngoài không hề thu được một chút tin tức nào, có thể thấy được năng lực của Thiên Ma giáo lớn cỡ nào. Sao ta sẽ khinh thường giáo phái như vậy?"
Người đàn ông trung niên kia lộ ra vẻ không hiểu, Thái tử Duyên Khang tiếp tục nói: "Lần này ta không cần tự mình ra tay cũng có thể làm cho Thiên Ma giáo bị diệt. Đạo môn, Đại Lôi Âm tự, ân oán của hai Thánh địa lớn này và Thiên Ma giáo còn lâu dài hơn ân oán với Duyên Khang quốc, hai Thánh địa lớn này hoàn toàn muốn diệt sạch kẻ đứng đầu Ma đạo này, chỉ là không có cơ hội. Nếu... "
Hắn chầm chậm nói: "Nếu Hoàng Đế của Duyên Khang quốc sẽ không đối nghịch với những môn phái này nữa, nếu Hoàng Đế của Duyên Khang quốc không ủng hộ cải cách của quốc sư, nếu Hoàng Đế của Duyên Khang quốc bãi miễn quốc sư, nếu Hoàng Đế của Duyên Khang quốc có thể làm cho tranh đấu giữa môn phái và quốc gia tan thành mây khói, ngươi nói xem Đạo môn và Đại Lôi Âm tự có nguyện ý liên thủ với vị Hoàng Đế này hay không? Đạo môn và Đại Lôi Âm tự có nguyện ý ủng hộ vị Hoàng Đế này hay không?"
Thân thể người đàn ông trung niên kia hơi chấn động, nhìn về phía Thái tử Duyên Khang.
Ánh mắt Thái tử Duyên Khang thâm thúy, lạnh nhạt nói: "Tuy rằng Phụ hoàng có hùng tài đại lược, nhưng ông ấy tín nhiệm quốc sư quá mức rồi, tín nhiệm quốc sư đến mức trong triều đình hơn nửa đều là thế lực của quốc sư, đây là muốn diệt gốc rễ của Linh gia ta mà. Phụ hoàng đã để quốc sư lớn mạnh, nếu quốc sư muốn tạo phản, ông ấy đều không có một chút thủ đoạn nắm chắc nào. Lại tùy ý để quốc sư lớn mạnh nữa thì chính là sắp thay người lãnh đạo rồi, chính là muốn thay đổi triều đại rồi!"
Ánh mắt của hắn ác liệt, trầm giọng nói: "Thế hệ trước của Linh gia ta, chí sĩ thương dân yêu nước của Linh gia ta đều nhìn ra loại mầm mống này, đây cũng là nguyên nhân Bát thúc tổ ủng hộ ta. Bát thúc tổ đã từng khuyến cáo Phụ hoàng, nhưng Phụ hoàng khư khư cố chấp, vẫn cứ tin dùng quốc sư, Bát thúc tổ bất đắc dĩ, lúc này mới kỳ vọng ta có thể có thay đổi."
Hắn chí lớn sục sôi, có một loại bi phẫn: "Bát thúc tổ chính là tiền bối cùng Cao Tông cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ của Linh gia, Bát Hoàng thúc của Duyên Khang quốc ta, không tiếc mang tiếng phản quốc, liên lạc với những môn phái giang hồ kia, liên hợp với những quan chức tướng lĩnh các nơi, chính là vì lót đường cho ta, nhấc quốc sư xuống ngựa, chỉ tiếc dã tràng xe cát! Lúc chết vậy mà không thể toàn thây, ngược lại bị nghịch tặc quốc sư cắt đầu, triều chính còn đồn đại nói ông bất trung!"
Thái tử Duyên Khang rơi lệ, bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn, hai mắt đỏ đậm: "Ta không thể nhìn giang sơn của Linh gia bị hủy trong tay Phụ hoàng, dù phải làm một người bất hiếu! Trung, hiếu khó vẹn toàn, ta bất hiếu, nhưng ta trung với Linh gia! Có một số việc, nhất định phải làm, không thể không làm!"
Hắn kích động đến nỗi đi tới đi lui: "Buồn cười cho những đệ đệ muội muội kia của ta, vẫn là một dáng vẻ sống mơ mơ màng màng, căn bản không biết tai vạ sắp giáng xuống Linh gia ta! Phụ hoàng đã bị quốc sư che mắt* rồi, Linh gia sắp chạy từ trên ngôi vị hoàng đế xuống, bọn họ cũng sẽ biến thành tro bụi! Ta không thể để xảy ra chuyện như vậy, không thể để cho tên tu hú quốc sư Ma đạo này chiếm tổ chim khách! Ta muốn trở thành Hoàng đế, muốn ngăn cơn sóng dữ!"
*: nguyên văn là 架空: cho đi tàu bay giấy (bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mất thực quyền)
...
Xưởng chế tạo ở cửa sông, Thiên Công đường và Tượng đường dùng thời gian mười ngày cuối cũng cũng đúc xong năm chiếc lâu thuyền, mọi người lắp đặt mười lăm lò luyện đan Tần Mục chế tạo ra lên thuyền, nối liền với thú bằng đồng thau.
Tần Mục hơi chút cải tiến bản vẽ lâu thuyền, thay đổi một vài bố cục, mỗi chiếc thuyền cần lắp đặt ba lò luyện đan, bên trong thuyền có ba con thú bằng đồng thau, hai con ở đuôi thuyền, một con ở đáy thuyền, đầu của thú đồng thau có thể chuyển động bốn phía.
Cải tạo lâu thuyền vốn là chất gỗ thành huyền thiết huyền đồng, trọng lượng gia tăng rất lớn, một lò luyện đan khẳng định không bay lên được, vì lẽ đó phải tăng lên hai cái, lại đặt thêm một con thú bằng đồng thau có thể phun lửa xuống phái dưới ở đáy thuyền, như vậy trong lúc hạ xuống liền có thể không đến nỗi quá xóc nảy.
Năm chiếc lâu thuyền vỏ sắt này ba lớn hai nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, bên trong khoang hai chiếc lâu thuyền khá nhỏ cũng có đầy đủ mọi phòng.
Tần Mục cho người quét một lớp họa tiết gỗ lên bề mặt của năm chiếc thuyền này, để trông giống như là năm chiếc lâu thuyền bằng gỗ, không đến nỗi kinh thế hãi tục.
Phạm Vân Tiêu hưng phấn không thôi, quay chung quanh năm chiếc lâu thuyền đi tới đi lui, vội vàng nói: "Giáo chủ, chiếc nào là của ta?"
Tần Mục chỉ chỉ chiếc thuyền khá nhỏ kia, sắc mặt Phạm Vân Tiêu lập tức khổ sở: "Ta có thể lấy một chiếc thuyền lớn hay không?"
"Thuyền lớn là vận binh chiến tranh, tốc độ không nhanh bằng thuyền nhỏ."
Tần Mục nói: "Nếu ngươi tiếp tục làm hỏa phỉ thì vẫn nên lựa chọn thuyền nhỏ. Nếu lựa chọn thuyền lớn ngược lại cũng còn có thể đón khách, chỉ là thuyền lớn tiêu hao dược thạch tương đối nhiều, phí đi thuyền bình thường chưa chắc đủ tiền mua dược thạch."
Phạm Vân Tiêu chần chờ một thoáng: "Như vậy ta vẫn nên lựa chọn thuyền nhỏ. Thế chiếc thuyền nhỏ còn lại kia là dùng làm gì?"
Tuy nói là thuyền nhỏ, nhưng cũng không tính là nhỏ, dài mười trượng có thừa, rộng ba trượng bảy, tám, cao năm trượng, có thể chứa được hai mươi, ba mươi người.
Tần Mục bảo đệ tử Thiên Ma giáo thay quần áo, lái ba chiếc thuyền lớn đi, lại đưa chiếc thuyền nhỏ còn lại kia tới Thái học viện, nói: "Sắp Tết rồi, chiếc thuyền nhỏ này ta dùng thay cho đi bộ. Phạm Hương chủ, ngươi đã tiến vào Phỉ đường của Thánh giáo, Phỉ đường cũng là một đường của Thánh giáo, ta không tiện nói thêm cái gì, dù sao cũng một kế sinh nhai của đệ tử trong giáo. Tuy nhiên có thể cướp tiền nhưng không được giết người và hấp diêm."
Phạm Vân Tiêu cười nói: "Ta xuất thân từ Đạo môn, tuy nói là lão Đạo chủ đuổi ta ra ngoài, thế nhưng hỏa phỉ chúng ta cũng nghĩ được không giết người, không hấp diêm. Ngươi yên tâm, cái gọi là ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng nguyên, ta nhất định sẽ làm được vô cùng xuất sắc, không phụ lòng kỳ vọng và công lao bồi dưỡng của Giáo chủ!"
Tần Mục nghẹn họng trừng mắt, qua một lát mới phất phất tay, Phạm Vân Tiêu hứng thú bừng bừng leo lên chiếc thuyền nhỏ còn lại kia, mười mấy tên hỏa phỉ khác thì lại đang ra sức đẩy chiếc thuyền vỏ sắt này từ trên đường ray gỗ ra khỏi nhà xưởng.
Bên ngoài tuyết đã ngừng, trời đông giá rét, bên trong xưởng chế tạo cũng không có người nào.
Phạm Vân Tiêu quát lên: "Mở lò, xuất phát! Chiếc thuyền này, chính là thuyền trộm Truy Vân mới của chúng ta! Chúng ta không hoàn lương, giương cờ hiệu hỏa phỉ lên, bên ngoài chính là bầu trời và tiền đếm không hết!"
Lâu thuyền vỏ sắt từ từ bay lên, tốc độ dần dần tăng nhanh, đột nhiên phá không mà đi, chỉ nghe đám hỏa phỉ trên thuyền dồn dập kêu lên: "Lạnh quá, lạnh quá! Phạm lão đại, không nên đứng trên boong thuyền, mau mau đi vào sưởi ấm!"
Tần Mục nhìn theo bọn họ rời đi, lúc này mới quay lại, mang theo Long Kỳ Lân, Hồ Linh Nhi cùng Đô Thiên Ma Vương trở lại kinh thành.
Mấy ngày liền liên tục có tuyết lớn, cho dù hiện tại tuyết đã ngừng rơi, nhưng mây đen vẫn âm u, không thấy ánh mặt trời, gió lạnh cũng gào thét thổi, khắp nơi đều bị đóng băng.
"Đã mười ngày rồi chưa từng thấy mặt trời." Hồ Linh Nhi ngẩng đầu nhìn trời, nói.
Nàng không đợi được trong nhà xưởng nên thường xuyên chạy ra bên ngoài.
Tần Mục hơi run run, mười ngày chưa từng thấy mặt trời? Trận tuyết này đến hơi lớn, vì sao sau khi tuyết ngừng mặt trời còn không xuất hiện?
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ cách cuối năm càng ngày càng gần, trong kinh thành cũng thêm chút ý vị cuối năm, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Tần Mục đi vào trong thành, đã thấy từng chiếc từng chiếc lâu thuyền, đại hạm bay lên trời, trên những lâu thuyền kia ngoài tướng sĩ, còn có một vài đại thần trong triều, không biết bay lên trời làm cái gì.
"Nhìn dáng dấp không giống như là đi đánh giặc."
Tần Mục ngẩng đầu, chỉ thấy hơn mười chiếc lâu thuyền kia càng bay càng cao, chỉ bay thẳng trên không trung mà không hướng về những nơi khác, trong lòng khó hiểu.
Hắn trở về Thái học viện, lại thấy nhiều sĩ tử đều đang nghị luận sự tình sắp Tết, không có người nói qua việc đại thần trong triều bay vào tầng mây trên trời. Còn có một vài sĩ tử đang bàn luận về chiếc lâu thuyền ngừng trước Sĩ Tử Cư kia, nói: "Không biết là con nhà giàu nào có tiền như thế, vậy mà làm một chiếc lâu thuyền thay đi bộ."
Ngày kế sắc trời vẫn còn âm u, Cố Ly Noãn triệu tập Thái học viện sĩ tử, nói: "Hoàng Đế cho phép nghỉ đông, có thể trở về nhà đón Tết rồi."
Khắp núi vang dậy tiếng hoan hô.
Tần Mục ngẩng đầu, lại nhìn thấy mấy chiếc lâu thuyền bay vào không trung hướng thẳng lên trời.
Mà vào lúc này, trên thuyền trộm Truy Vân, Phạm Vân Tiêu đứng ở đầu thuyền run lẩy bẩy, gạt băng lăng bám trên lỗ mũi, nhìn xuống dưới, nói: "Lão nhị, hiện tại chúng ta đến nơi nào rồi?"
Một tên hỏa phỉ nhìn xuống dưới, phân biệt địa lý một chút, nói: "Đã đến Ly Giang."
"Sao Ly Giang cũng có tuyết rơi?"
Phạm Vân Tiêu vô cùng kinh ngạc, chỉ vào núi sông bị tuyết trắng mênh mang bao trùm phía dưới, nói: "Không đúng, Ly Giang ở vào cực Nam của Nam Cương, mặc dù là trời đông lớn cũng còn có thể để tay trần, sao năm nay tuyết lớn ngập núi?"
Rất nhiều hỏa phỉ đi ra khoang thuyền, nhìn xuống dưới, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đột nhiên sắc mặt Phạm Vân Tiêu hơi thay đổi, vội vàng hỏi: "Chúng ta từ kinh thành bay tới đây, phải hết mấy vạn dặm chứ? Các ngươi có nhìn thấy mặt trời hay không?"
Mười mấy tên hỏa phỉ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, dồn dập lắc đầu.
Phạm Vân Tiêu hít vào một hơi khí lạnh, ngẩng đầu nhìn mây đen âm u giữa bầu trời, lẩm bẩm nói: "Một đám mây lớn bao phủ mấy vạn dặm, mẹ kiếp đây là đám mây bình thường sao? Còn có đợt tuyết này, ngay cả Nam Cương cũng rơi xuống tuyết lớn, chỉ e năm sau không phải là năm thái bình, mà là năm tai ương người chết đói khắp nơi rồi... Người đói bụng, ăn không đủ no, liền muốn tạo phản đây... Ta còn tưởng rằng tháng ngày năm tới có thể thái bình tìm chút tiền tài. Lão nhị, mở hết hỏa lực lò luyện đan, chúng ta tiếp tục bay về phía nam!"
Qua hơn một canh giờ, thuyền trộm Truy Vân bay ra Nam Cương, bay vào bầu trời Nam Hải, đột nhiên chỉ thấy phía trước có tia sáng chói mắt, đến khi bay đến chỗ tia sáng thì chỉ thấy ánh mặt trời gay gắt rọi sáng khắp nơi, chiếu biển khơi thông suốt như ngọc thạch.
Phạm Vân Tiêu quay đầu nhìn lại, hít vào một hơi khí lạnh.
Một đám mây đen cực kỳ khổng lồ bao trùm toàn bộ quốc thổ Duyên Khang quốc!
Bên trong Thái học viện, Tần Mục thu thập hành trang, chuẩn bị lên thuyền trở về Đại Khư, đột nhiên một vị Quốc Tử giám đi tới, kêu lớn: "Trung tán đại phu, Hoàng Đế có lệnh, trong kinh thành quan lục phẩm trở lên đều phải lên triều nghị sự! Bằng không liền bị hỏi tội!"
Tần Mục thả bọc hành lý xuống, nói với Hồ Linh Nhi: "Các ngươi ở lại chỗ này trước đã, ta vào cung xem xem."
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn vào triều, lúc đi tới triều đình chỉ thấy nơi này sớm đã đầy người, chật ních trăm nghìn quan chức, cũng may điện Kim Loan cũng khá lớn có thể chứa được nhiều người như vậy.
Duyên Phong Đế ngồi trên điện Kim Loan, trên mặt mang theo vẻ ưu lo, thỉnh thoảng mở lời hỏi: "Quốc sư đã tới chưa?"
Nghe được quốc sư Duyên Khang chưa tới, vẻ âu lo trên mặt Duyên Phong Đế càng nặng.
Sau một lát, Duyên Phong Đế hắng giọng, tiếng như chuông đồng, trầm giọng nói: "Không chờ quốc sư nữa. Mấy vị ái khanh đã hơn mười ngày chưa từng thấy mặt trời phải không? Trẫm cũng đã hơn mười ngàu chưa từng thấy mặt trời, không chỉ trẫm, toàn bộ Duyên Khang quốc cũng đã hơn mười ngày chưa từng thấy mặt trời, mấy ngày nay trẫm thu được tấu chương của quan chức các nơi, tuyết rơi như bay đến, từ Mạc Bắc đến Thiên Nam, từ hòn đảo phía đông mặt trời mọc Mật Thủy quan ở phía tây, tuyết lớn, tuyết lớn sáu, bảy ngày!"
Hắn từ Long Ỷ đứng dậy, chỉ vào phía trên, đầu ngón tay có chút run: "Một đám mây, bao phủ toàn bộ Duyên Khang quốc ta!"