[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 263 : Trẫm lấy đầu ngươi
Ngày đăng: 03:22 24/08/19
Họ tiêu diệt hết thần thông mà Đạo Chủ và Như Lai để lại. Tần Mục cũng đã có cách tiếp tục cứu chữa cho Duyên Phong Đế, hắn ngẫm nghĩ rồi nói:
"Không còn thần thông sót lại, hồn phách có thể ổn định. Thần tạng của hoàng đế mặc dù đã bị phá hủy nhưng nếu như tìm đủ linh dược sẽ có thể dùng Ma Ảnh Huyễn Ma Công và Pháp Thiên Giới Tử Công để vào trong thần tạng luyện đan dược, nói không chừng có thể chữa trị được thương tích thần tạng của ông ta. Chỉ có điều..."
Hắn chưa từng chữa trị vết thương như thế này cho nên có thể chữa trị thành công hay không, trong lòng hắn cũng không dám chắc.
Nếu như chỉ là thần tạng bị nứt thì hắn có thể chữa trị, còn thần tạng của Duyên Phong Đế bị phá hủy. Dược lý mà dược sư truyền cho hắn rất nhiều nhưng trong đó không hề có cách chữa trị thương tích loại này.
Cũng có một số dược liệu có thể chữa trị thương tích của thần tạng. Trong Đại Dục Thiên Ma Kinh cũng có một số công pháp có thể làm lớn mạnh thần tạng. Tần Mục thấy rằng có lẽ có thể kết hợp tiến hành.
Hai người rời khỏi thần tạng của Duyên Phong Đế. Trời vừa sáng, Tư bà bà tỉnh lại, Lệ Thiên Hành ngủ mê man.
Tần Mục hóa giải Tạo Hóa Thiên Ma Công trên người Duyên Phong Đế nói:
"Bệ hạ, chúng ta đi mua thuốc, có lẽ cần mấy ngày. Thời gian này, bệ hạ không được đi ra khỏi cửa phòng, có người sẽ đưa cơm tới đặt ở cửa cho người. Tới tối, dù bệ hạ có nghe thấy bất cứ âm thanh gì cũng không được bước ra ngoài nửa bước, có người bảo bệ hạ ra ngoài xem, người cũng không được xem."
Duyên Phong Đế có phần mệt mỏi, nói:
"Tần ái khanh, rốt cuộc ngươi dẫn trẫm tới đâu vậy? Sao lại thần bí thế?"
Tần Mục vẻ mặt lo lắng:
"Bệ hạ, đây là nơi ở của bà bà ta và Lệ giáo chủ, người chỉ cần biết rằng, buổi tối tìm người chắc chắn là Lệ giáo chủ. Nếu như bệ hạ nhìn ra ngoài, người sẽ chết chắc. Tuy nhiên không chỉ bệ hạ chết mà còn có cả Duyên Khang quốc! Còn nữa nếu như người bước ra khỏi cánh cửa này, người cũng hết đường sống!"
Duyên Phong Đế thấy hắn nói rất nghiêm trọng, cười nói:
"Ngươi yên tâm, ta hiểu. Trẫm không phải người hiếu kì như vậy!"
Tần Mục khép hờ cánh cửa, cầm bút mài mực rồi rùng mình biến thành hình thái Trấn Tinh Quân đầu người mình rắn. Hắn vận pháp lực cầm bút vẽ một cánh cửa trên cửa, viết Cửa Thừa Thiên, sử dụng tiếng U Đô.
Sau đó hắn hồi phục hình thái, viết một hàng chữ trên mặt đất rồi nói:
"Đây là cánh cửa do Trấn Tinh Quân Địa Hầu Chân Công của Đại Dục Thiên Ma Kinh hóa thành, đọc được thì bệ hạ sẽ đi vào trong đó, đọc không được thì người sẽ ở bên ngoài."
Tần Mục cất bút mực đi, nói với Tư bà bà:
"Bà bà, nhất định không được chạm vào cánh cửa này. Khi đưa cơm cho hoàng đế, dùng cành trúc để đưa cho ông ta, nhất định không được vào trong cửa."
Tư bà bà nhìn chữ trên cửa, chớp mắt nói:
"Cửa này là?"
Tần Mục chớp mắt, không nói gì.
Tư bà bà hiểu ý:
"Ta tuyệt đối sẽ không vào đâu."
Tần Mục đi khỏi nhà, nhảy lên lưng Long Kỳ Lân, ngoảnh đầu nhìn lại căn phòng của Duyên Phong Đế, trong lòng nghĩ thầm:
"Lệ Thiên Hành nếu như biết tiếng U Đô thì không sao, nếu như không biết mà cứ xông vào, sẽ bị kéo vào U Đô, linh hồn sẽ thuộc về Thổ Bá! Bà bà sẽ được giải thoát!"
Duyên Phong Đế đã khỏe hơn nhiều, đã có thể gắng gượng đi lại nhưng ông ta vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lời của Tần Mục, không bước ra ngoài nửa bước. Buổi trưa, Tư bà bà dùng cành trúc nhấc giỏ cơm vào trong phòng, đợi ăn xong rồi lại để giỏ ra cửa, bản thân hoàng đế không đi ra ngoài.
Từ khi ông ta làm hoàng đế tới nay, đây là lần đầu tiên bức bối tới vậy.
Sau bữa tối, đột nhiên có tiếng cười khúc khích vọng tới rất hút hồn, nghe qua tai nhưng có thể len lỏi vào tận trong óc, vô cùng êm ái khiến Duyên Phong Đế mê mẩn, chỉ cảm thấy ba ngàn mỹ nữ ở hậu cung không một ai có giọng nói rung động lòng người tới vậy.
"Tần giáo chủ không có ở đây, vậy thì thiếp thân bèn tìm hoàng đế chơi đùa vậy. Nếu như vui vẻ lột được da của hắn làm xiêm y, thiếp thân sẽ tới kinh thành làm nữ hoàng!"
Duyên Phong Đế nghe vậy vừa khiếp đảm vừa thấy giọng nói kia thật sự rất êm ái khiến trái tim ông ta tê dại, muốn mở cửa ra nhìn xem cô gái đó trông như thế nào. Song lại nhớ tới lời Tần Mục, trong lòng ông ta nhủ thầm:
“Đây là Lệ Thiên Hành Lệ giáo chủ, dùng ma âm gọi ta ra! Lão ma đầu này là đóng giả giọng nữ nhi, thật không biết xấu hổ."
Hoàng đế bịt chặt tai lại nhưng giọng nói hút hồn kia dường như vẫn len lỏi vào đầu ông khiến ông ta không tài nào quên được.
"Hừm, tiểu tử thối dám thử thách ta! Đúng là không biết trời cao đất dày là gì… Mấy chữ này đúng là ta không biết. Ta cũng tu luyện Trấn Tinh Quân Địa Hầu Chân Công, hắn cũng tu luyện Trấn Tinh Quân Địa Hầu Chân Công, ta không tin ta không bằng hắn."
…
Cô gái ngoài cửa tìm cách giải đáp điều bí ẩn của chữ trên cửa, diễn giải đi diễn giải lại Địa Hầu Chân Công nhưng vẫn không thành công. Thời gian cứ thế tới tận nửa đêm, Duyên Phong Đế trong lòng kinh hãi tới tận nửa đêm rồi mới ngủ được.
Ngày hôm sau cũng giống như hôm trước, tới tối cô gái kia lại chạy tới hòng giải đáp hàm ý của chữ trên cánh cửa. Duyên Phong Đế lại bị giọng nói kia suýt làm xuất hiện tâm ma, luôn có cảm giác giọng nói ngọt ngào kia đang gọi mình ra mở cửa.
Tới tối ngày thứ ba, cô gái kia giận dỗi nói:
"Ta không luyện được, không giải đáp được. Đã vậy cứ xông thẳng vào giết hoàng đế lột da ra, thì đâu cần giải đáp gì nữa chứ?"
Duyên Phong Đế hoảng sợ, chỉ nghe thấy cô gái kia lại nói tiếp:
"Không đúng, không đúng… Tần giáo chủ khi dùng môn công pháp này, xuất hiện con mắt thứ ba, trong phòng lập tức tối đen, ánh đèn cũng trở thành màu xanh lục không giống với nhân gian… Cánh cửa này có điều kì bí, sau khi vào có thể sẽ tiến vào một thế giới khác. Tên tiểu tử này rất gian xảo, chắc chắn đang gài bẫy ta..."
Duyên Phong Đế kinh ngạc:
"Cô gái này thật thông minh… Không đúng, là Lệ giáo chủ thật gian manh, xảo quyệt! Tuy nhiên Lệ giáo chủ không phải là một gã đàn ông sao? Sao lại đóng giả nữ nhi, hơn nữa lại quyến rũ tới vậy?"
Ông ta không kìm được lòng, muốn nhìn lén, nghĩ thầm:
"Chỉ nhìn một cái thôi, chắc không sao đâu nhỉ?"
Ông ta đang định bò ra khe cửa nhìn trộm thì đột nhiên bên ngoài vọng tới tiếng long ngâm. Tần Mục bước vội vào khiến ông ta từ bỏ ý định trong đầu.
"Lệ giáo chủ không vào ư? Lẽ nào không biết chữ trên cửa? Ngươi có thừa nhận rằng Đại Dục Thiên Ma Kinh của ngươi là luyện sai không?"
"Đâu cần ngươi quan tâm?"
"Chữ trên cửa này có nghĩa là Cửa Thừa Thiên, là tiếng U Đô. Ta dạy cho ngươi là được."
Nói xong, Tần Mục dạy cho Lệ Thiên Hành câu nói tiếng U Đô này, nói:
"Lệ giáo chủ, giờ ngươi học được rồi, có thể vào cửa."
Lệ Thiên Hành cười khúc khích, nói:
"Ta học được câu tiếng U Đô này, hiểu nghĩa của từ trên cánh cửa rồi, sau đó ta vào trong cửa sẽ an toàn sao? Tần giáo chủ, thiếp thân cũng là giáo chủ thánh sư, là người rất tinh tường, ngươi không lừa ta được đâu."
Tần Mục lắc đầu bước tới, vào trong cửa, dùng kiếm khi gạch bỏ chữ trên cửa rôi nói với Duyên Phong Đế:
"Bệ hạ, ta tới mấy tòa thành gần đây để mua thuốc. Nhưng thiên tai nhân họa, dược liệu trong tiệm thuốc đều rất ít, chỉ mua được mấy loại dược liệu, không biết hiệu quả thế nào."
"Tần ái khanh chỉ cần thực hiện các biện pháp là được."
Duyên Phong Đế nói:
"Tần ái khanh lần này ra ngoài có nghe ngóng được tin gì không?
"Bệ hạ băng hà rồi!"
Tần Mục liếc mắt nhìn ông ta, chậm rãi nói:
"Kinh đô truyền tin tới, bệ hạ lo lắng việc triều chính, nửa chừng băng hà. Thái tử đang lo tang lễ, cả nước chịu tang."
Duyên Phong Đế giật mình, nửa đùa nửa thật, nói:
"Ta đã băng hà rồi sao? Đúng là con trai tốt của trẫm… Thiên Sách tướng quân và mọi người thì sao? Còn sống không?"
Tần Mục chuẩn bị dược liệu, luyện chế linh đan, nói:
"Trận chiến ở ngoài thành Bá Châu, Thiên Thánh giáo của ta chỉ cứu hoàng đế. Sau khi người thoát thân, bọn họ liền dùng cờ dịch chuyển đi hết. Thiên Sách thượng tướng, thượng khanh, tư đồ, tư không đều bị bắt sống. Đạo Chủ và Như Lai không hạ sát thủ mà giao bọn họ cho thái tử. Họ là chủ của đại thế gia, có thế lực rất lớn ở kinh thành. Thái tử đăng cơ cần những đại thế gia này ủng hộ. Bệ hạ yên tâm, bọn họ không chết được đâu."
"Con trai ngoan của trẫm…" Duyên Phong Đế thở dài.
Thế lực của Thiên Sách thượng tướng và mọi người quá lớn chiếm cứ thế lực của một nửa kinh thành, nắm giữ binh quyền và các thế lực khác của triều đình. Thái tử muốn đăng cơ thì cần có sự hỗ trợ của họ.
"Nước không thể một ngày không có vua, thái tử điện hạ đăng cơ vào đầu tháng ba. Mồng sáu tháng ba là ngày hoàng đạo, thái tử chắc sẽ đăng cơ vào ngày đó. Có Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự ủng hộ, việc hắn trở thành hoàng đế sẽ không còn cần phải bàn cãi. Ai dám phản đối sẽ tịch thu tài sản giết cả nhà.
"Quốc sư ở đâu? Nếu có quốc sư trẫm cũng không tới nỗi rơi vào bước đường này!"
"Quốc sư mới thành thân, đi ngao du rồi, tới nay vẫn không có tin tức gì. Lần này ta ra ngoài gặp không ít thám tử đang tìm kiếm tung tích của bệ hạ. Nghe nói thái tử hạ lệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Tần Mục vận Ma Ảnh Huyễn Ma Công và Pháp Thiên Giới Tử Công, chui vào trong thần tạng của hoàng đế, kích phát dược lực của linh đan tại thần tạng Linh Thai. Chỉ có điều dược lực được thần tạng Linh Thai hấp thụ nhưng không hề khôi phục lại thần tạng Linh Thai, hiệu quả không đáng kể.
Tần Mục nhíu mày, đổi một loại linh đan khác, hiệu quả cũng không đáng kể.
Tần Mục hóa thành một bóng đen bay ra khỏi ấn đường của hoàng đế, khi hạ xuống đất thì xuất hiện chân thân. Hắn bước tới bước lui rồi đột nhiên nói:
"Bệ hạ, vết thương của người rất khó chữa trị. Về thương trên người, thậm chí vết thương ở hồn phách của người ta đều có thể chữa trị, chỉ có thương tích ở thần tạng ta không chữa trị được. Dược sư gia gia của ta chắc có thể chữa được, bệ hạ có đồng ý cùng ta tới Đại Khư không?"
Duyên Phong Đế trong lòng hi vọng, nói:
"Vị dược sư này là?"
Tần Mục do dự một lát, thành thật nói:
"Ngọc Diện Độc Vương."
Hoàng đế sắc mặt sa sầm, phẫn nộ nói:
"Ngọc Diện Độc Vương?"
Ông ta là hoàng đế, thái hậu nương nương là mẹ của ông ta. Còn Ngọc Diện Độc Vương cùng thái hậu có quan hệ không rõ ràng. Gương mặt thật của dược sư khi chưa bị lôi ra thì được gọi là Ngọc Diện Lang Quân, người tình khắp thiên hạ, thậm chí còn có cả những đạo cô sư thái có tiếng giang hồ cũng có quan hệ mập mờ với ông ta.
Duyên Phong Đế đương nhiên cũng biết việc này, chỉ là không tiện nói gì còn từng sai người ám sát Ngọc Diện Độc Vương, giết chết tình nhân của thái hậu nương nương. Dược sư bị buộc phải trốn vào Đại Khư, trong đó cũng có công lao của ông ta.
Bảo ông ta đi gặp Ngọc Diện Độc Vương, trong lòng ông ta vô cùng không thoải mái.
"Tần ái khanh, ta không đi Đại Khư. Nghịch tử muốn đăng cơ xưng đế, phá hoại cải cách hai trăm năm của ta, không thể để cơ nghiệp này bị hủy hoại."
Duyên Phong Đế trầm giọng nói:
"Chúng ta tới kinh thành."
Tần Mục giật mình, liếc nhìn ông ta:
"Bệ hạ quyết định tới kinh thành?"
Duyên Phong Đế gật đầu:
"Kinh thành là nơi long mạch tập trung, Cửu Long Đế Vương Công của Linh gia chúng ta tu luyện ở đó hiệu quả tăng gấp đôi, nói không chừng có thể nhờ vào khí cửu long để khôi phục lại thần tạng. Tâm huyết của trẫm và quốc sư không thể đổ xuống sông xuống bể! Chỉ cần trẫm về tới kinh thành sẽ có thể phế bỏ nghịch tử!"
Tần Mục ngẫm nghĩ một lát, cười nói:
"Đắc tội rồi!"
Nói xong hắn liền lấy ra một con Đao Mổ Heo, gỡ bỏ vương miện của hoàng đế rồi lột hoàng bào xuống.
Duyên Phong Đế mặt biến sắc:
"Tần ái khanh, ngươi định làm gì vậy?"
Tần Mục ấn chặt đầu ông ta, Đao Mổ Heo vung lên vun vút. Chả mấy chốc, đầu của Duyên Phong Đế đã trọc lóc, không còn một cọng tóc nào.
Tần Mục lại lấy ra mấy nén nhang, đốt lên rồi ấn xuống đầu của Duyên Phong Đế. Duyên Phong Đế đau đớn, da đầu bị đốt kêu xì xèo, trên đầu liền có mấy nốt thẹo nhà sư.
Tần Mục quan sát một lượt, cười nói:
"Thiện tai. Còn cần một bộ áo vải, giày cỏ nữa, kèm thêm một tràng hạt. Bộ râu này cũng cần cạo đi."
Nói xong liền đè hoàng đế xuống, cạo hết râu của ông ta đi.
Duyên Phong Đế nổi giận nhưng không phản kháng được. Một lát sau liền cảm thấy mát mẻ, ông ta được Tần Mục hóa trang thành một đại hòa thượng áo vàng, vị hoàng đế uy nghiêm trước đây đã không còn nữa.
Tần Mục lại lấy bút mực, chế mực vẽ vời trên mặt Duyên Phong Đế. Duyên Phong Đế vẫn muốn chống cự nhưng lại bị hắn ấn chặt cho nên đành phải đứng trơ trơ ở đó mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Tần Mục vẽ xong, lấy một chiếc gương đặt trước mặt ông ta, cười nói:
"Bệ hạ còn nhận ra mình nữa không?"
Duyên Phong Đế nhìn người trong gương thì thấy một lão hòa thượng trung niên, một vết sẹo đao chém chạy từ mắt trái ngang qua sống mũi chạy qua má phải tới dưới tai phải. Đúng là một lão hòa thượng tướng mạo hung ác. Khiến người ta có cảm giác lúc rảnh rỗi ông ta sẽ ăn chay niệm phật, khi hung ác sẽ phóng nhà đốt lửa.
Tần Mục lấy túi đao xuống, treo trên lưng Duyên Phong Đế. Duyên Phong Đế kêu lên một tiếng liền bị đè xuống đất không thể nhúc nhích, ông ta gào lên:
"Xương, xương của trẫm bị đè gãy rồi! Mau bỏ ra, không thở… nổi… rồi!"
"Ta quên mất, giờ tu vi của bệ hạ đã bị phế rồi, xương cốt cũng không được như xưa."
Tần Mục vội vàng lấy hai con Đao Mổ Heo xuống rồi ra ngoài phòng lấy một tấm gỗ, đẽo thành hai thanh đao rồi lại bôi sơn lên, trắng đen rõ ràng. Hắn lại lấy một túi đao treo hai con Đao Mổ Heo lên lưng Phong Duyên Đế.
Tần Mục quan sát một lượt, cười nói:
"Bệ hạ giờ có thể cùng ta đi ra ngoài rồi."
Duyên Phong Đế rút hai thanh đao gỗ ra, giận dữ nói:
"Tần ái khanh, ngươi đùa giỡn với trẫm thế này, trẫm sẽ lấy đầu khanh! Đưa đầu ra đây!"
Tần Mục thò đầu ra, cười nói:
"Bệ hạ, mời!"
Duyên Khang Đế chém mạnh hai đao, mệt thở hổn hển. Tần Mục đưa Đao Mổ Heo tới, nói:
"Bệ hạ có thể dùng đao thật!"
Duyên Phong Đế hai tay cầm cán đao nhưng không tài nào nhấc lên nổi. Ông ta tức giận vứt đao xuống đất giận dữ nói:
"Đầu của ngươi tạm thời để đó. Chúng ta đi thôi."