[Dịch] Mục Thần Ký
Chương 268 : Mỹ nhân và tranh
Ngày đăng: 03:22 24/08/19
Tần Mục rời khỏi Thánh Lâm sơn, trở về Thái Học Viện. Cố Ly Noãn lập tức chạy tới, bày một bàn tiệc rượu đón tiếp Tần Mục.
Tần Mục mở tròn mắt, dở khóc dở cười nói:
"Cố đại nhân sao phải làm vậy chứ?"
Cố Ly Noãn cười nói:
"Cũng là ma đạo đương nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau. Tần giáo chủ, Thiếu Bảo Kiếm có dùng được không?"
"Dùng được. Không trả."
Tần Mục giải thích nói:
"Đây là quy tắc của Đại Khư ta…"
"Biết rồi!"
Cố Ly Noãn cười ha ha:
"Ta sống ở Đại Khư hai trăm năm, quy tắc của Đại Khư ta hiểu. Những thứ lừa được, cướp được bằng bản lĩnh của bản thân đều sẽ không trả lại! Khách sáo quá! Ngươi xem lại khách sáo quá rồi phải không? Ha ha ha! Ta sống ở Đại Khư hai trăm năm, Đại Khư đã trở thành một nửa quê hương của ta, chúng ta là một nửa đồng hương! Tần giáo chủ trở về từ quê hương của ta, nói thế nào đi nữa ta cũng phải mời ngươi ăn một bữa, giải tỏa nỗi niềm nhớ quê."
Tần Mục há hốc miệng, nói:
"Cảnh giới của Cố đại nhân thật cao xa, tiểu đệ bái phục."
"Không dám, không dám! Tần giáo chủ mới là thiếu niên đa tài, xuất thân anh hùng!"
Hai người tâng bốc nhau một hồi, Cố Ly Noãn bùi ngùi nói:
"Khi xưa, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở Đại Khư ta đã biết ngươi không phải kẻ bất tài, tương lai nhất định sẽ bay cao bay xa, không ngờ ngày đó tới nhanh như vậy. Tần giáo chủ… aizz, gọi là Tần giáo chủ hơi khách sáo rồi phải không? Giáo chủ, biến cố lần này, quan viên nhất phẩm, nhị phẩm của trong triều thiếu hụt nghiêm trọng, giáo chủ có thể giúp ta lo liệu được không?"
Tần Mục khóc dở mếu dở, nói:
"Cố đại nhân, ta mới là tiểu quan ngũ phẩm…"
"Giáo chủ nếu không chê, có thể gọi ta là Ly Noãn!"
Tần Mục cố trấn tĩnh, nói:
"Ta chỉ là Trung Tán đại phu ngũ phẩm, không có thực quyền trong tay, đâu có tư cách hỏi về vấn đề thăng tiến của đại quan nhất phẩm, nhị phẩm? Hơn nữa, nói thực, thanh kiếm giết thái tử chính là Thiếu Bảo Kiếm lừa được từ tay của Cố đại nhân. Trong lòng hoàng đế thực ra cũng nghi kị, lo lắng về Thiên Thánh giáo của ta. Nếu như ta đề xuất thăng quan cho Cố đại nhân với hoàng đế sẽ chính là hại ngươi!"
Cố Ly Noãn cười nói:
"Nói cũng đúng, giáo chủ cao minh. Ta kính giáo chủ một chén!"
Hắn là người thông minh, mục đích mời Tần Mục ăn lần này cũng không phải để Tần Mục góp ý với hoàng đế cho hắn thăng quan tiến chức mà là muốn kết giao với Tần Mục, hóa giải những ân oán trước đây.
Bất luận Tần Mục có phải là tâm phúc bên cạnh hoàng đế hay không, hắn đều phải giữ được mối quan hệ này.
Ma giáo chủ của Thiên Ma giáo là nhân vật cùng địa vị với Như Lai, Đạo Chủ. Giữ mối quan hệ tốt với Tần Mục cũng giống với có mối quan hệ tốt với Như Lai, Đạo Chủ, lại chỉ cần bày một bàn tiệc rượu là có thể thực hiện, đây là một việc làm chỉ có lợi, không hề thua thiệt.
Sau khi ăn uống no say, Cố Ly Nãn đích thân tiễn Tần Mục về lại Sĩ Tử Cư. Dọc được đi Tần Mục nhìn thấy trong Thái Học Viện có một vài người nước ngoài, trong lòng không khỏi bực bội.
"Sau lần hỗn loạn này, thái tử mới hạ lệnh phế bỏ minh ước nghịch tặc đã kí kết, thu hồi lại đất đai, có một số nước khiếp sợ đã phái sứ giả tới để học văn hóa Duyên Khang."
Cố Ly Noãn nhận ra nỗi băn khoăn của hắn, nói:
"Thái tử đã ân chuẩn, rất nhiều người nước ngoài tới Duyên Khang học tập, có một số con cái quý tộc nước ngoài thì tới Thái Học Viện để học."
Tần Mục gật đầu, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, hắn hơi sững người rồi cười nói với thiếu niên kia:
"Ban Công Thố!"
Thiếu niên kia là man tộc trên thảo nguyên, quay đầu nhìn Tần Mục, ánh mắt có phần ngơ ngác. Bên cạnh hắn có nhiều tùy tùng người nước ngoài, còn có hai đại vu của Lâu Lan Hoàng Kim Cung.
Ban Công Thố khẽ hỏi người bên cạnh, một đại vu trong số họ vội vàng nói khẽ một hồi. Ban Công Thố bừng tỉnh lạnh nhạt đáp lễ Tần Mục, nói:
"Thì ra là Thiên Ma giáo chủ. Giáo chủ có việc gì không?"
Tần Mục hơi sững sờ, lắc đầu nói:
"Không có gì!"
Ban Công Thố và đám đông rời đi.
Tần Mục hơi nhíu mày, Cố Ly Noãn thấy vậy nói:
"Giáo chủ, ngươi biết vị Ban Công Thố này sao?"
"Hắn là con trai út Ban Công Thố của đại hãn Man Địch quốc. Ta từng thấy hắn luyện quyền ở biên quan, quyền pháp có khí phách rất đặc biệt, chắc là một loại thể chất đặc biệt."
Tần Mục nhìn theo bóng dáng Ban Công Thố, ngẫm nghĩ nói:
"Hắn từng khiêu chiến với Bá Sơn Tế Tửu, nói rằng tương lai nhất định sẽ đánh bại Bá Sơn Tế Tửu khiến ta vô cùng ấn tượng. Chỉ là tại sao hắn giống như mới gặp ta lần đầu vậy..."
Cố Ly Noãn cười nói:
"Tính tình của thiếu niên, chắc là đã quên rồi."
Tần Mục về lại Sĩ Tử Cư, Long Kỳ Lân đang nằm bò ngoài phòng. Tần Mục vào trong phòng chỉ có cảm giác vắng lặng, có chút không quen.
"Nếu như có Linh Nhi ở đây thì tốt." Hắn than thở.
Hồ Linh Nhi ở đây nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ trong phòng rất quy củ ngăn nắp, lại còn bố trí đồ đạc rất thoải mái dễ chịu.
Đột nhiên bên ngoài vọng lại giọng ồm ồm của Long Kỳ Lân:
"Cô nương, ngươi tìm ai?"
"Tần giáo chủ nhà ngươi có nhà không?" Bên ngoài vọng tới giọng nói rất êm tai.
"Có!"
"Ta vào nhé."
"Được!"
Tần Mục vội vàng bước ra khỏi phòng, vừa hay Linh Dục Tú đẩy cửa bước vào. Cô nương xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, nàng ta mặc một chiếc áo đỏ nhưng không hoàn toàn là màu đỏ, chỉ có vạt áo và cổ áo là màu đỏ mà thôi. Nàng ta bước tới trong sân, mang theo sức sống tuổi trẻ khiến Tần Mục có cảm giác tim đập nhanh hơn.
"Gã chăn trâu!"
Đôi mắt thiếu nữ long lanh, mỉm cười bước tới, nói:
"Con chó ngoài cửa của ngươi thật dễ tính!"
"Hồi cuối năm nên ăn thịt nó, để nó lại chỉ mỗi việc trông nhà cũng làm không xong!" Tần Mục giận dữ nói.
Giọng của Long Kỳ Lân vọng lại từ ngoài sân:
"Giáo chủ, ta nghe thấy rồi nhé!"
"Mặc kệ ngươi! Ngày ngày chỉ biết ăn với ngủ!"
Tần Mục quan sát kĩ lưỡng vị công chúa này, thấy nàng ta càng ngày càng xinh đẹp mặc dù trên gương mặt vẫn còn chút ngây thơ của trẻ con nhưng dáng người cao hơn Tần Mục, là một cô nương trưởng thành, xiêm y khó che lấp được nét xuân thì giống như một đóa hoa muốn bung nở khỏi xiêm y khiến người ta khó lòng rời mắt khỏi người nàng.
Gần đây Tần Mục bắt đầu phát triển chiều cao, cao lớn nhanh giống như cỏ dại trên thảo nguyên gặp gió xuân.
Nghĩ lại năm xưa gặp gỡ, công chúa này cũng là một nha đầu tinh nghịch, cải trang thành nam nhi vô cùng phóng khoáng.
Linh Dục Tú bước tới bên cây lê trong sân, chỉ thấy cây lê đang đâm chồi nhưng hoa lê đã nở trước, hàng loạt nhụy hoa nhú ra từ trong những cánh hoa mềm mại.
Linh Dục Tú đưa ngón tay ngọc ngà thon thả nhón lấy bông hoa, cười nói:
"Ngươi cũng thật thú vị, trồng một cây lê vàng trên Ngọc Sơn. Đợi khi hoa lê nở, ta nhất định sẽ tới ngắm…"
"Đứng yên!"
Tần Mục mắt vụt sáng, nói:
"Giữ nguyên tư thế này. Đợi ta một chút!"
Hắn vội vàng lấy bút, mực, giấy nghiên, chỉnh màu vẽ tranh. Linh Dục Tú có chút sốt ruột, nói:
"Được chưa thế? Người ta mỏi hết tay rồi!"
"Sắp xong rồi."
Tần Mục sắp sửa vẽ xong nhưng lại thu lại nét bút cuối cùng, lấy ấn chương của mình ra đóng dấu lên tranh, sau đó lại nhấc bút bổ sung thêm nét cuối cùng, cười nói:
"Xong rồi."
Linh Dục Tú bước tới ngắm nhìn bức tranh của hắn, chỉ thấy bản thân mình trong tranh có phần e ấp. Vẻ xinh đẹp, e thẹn xuất phát từ đáy lòng đó đã được Tần Mục nắm bắt được.
"Vẽ giống quá!"
Linh Dục Tú khen ngợi một tiếng, hiếu kì nói:
"Tại sao ngươi đóng dấu trước khi vẽ nét cuối cùng?"
Tần Mục giải thích nói:
"Tài vẽ tranh của ta quá tốt, nếu như vẽ nét bút cuối cùng trước, nàng sẽ bước ra khỏi tranh chạy mất. Con dấu này gọi là tác ấn, nàng hãy nhìn hoa văn trên con dấu không phải là tên của ta mà là một loại phù văn phong ấn."
Linh Dục Tú ghé đầu lại nhìn con dấu, hai người đứng sát cạnh nhau. Ánh mắt Tần Mục chuyển qua gương mặt thiếu nữ. Gương mặt trắng ngần của nàng mang sắc hồng khỏe khoắn, đôi mắt sáng long lanh, khi nghiêng người quan sát con dấu, chiếc cổ trắng ngần của nàng càng thêm hấp dẫn, thái độ nghiêm túc khiến nhịp tim người khác đập nhanh hơn.
"Đúng là phù văn phong ấn!"
Linh Dục Tú kinh ngạc, hiếu kỳ nói:
"Xóa con dấu này đi, ta ở trong tranh thực sự có thể bước ra ngoài sao?"
Tần Mục gật đầu nói:
"Ta dùng phép phú hồn, khéo léo trao thần hồn cho tranh. Tuy nhiên ta chỉ thành công một lần, không biết lần này có thành công hay không. Nhưng tốt nhất là dùng con dấu để phong ấn lại, khỏi để nàng chạy mất."
Linh Dục Tú ngượng ngùng liếc nhìn hắn, vội vã cuộn tranh lại, nói:
"Bức tranh này là của ta, ngươi không được cướp mất! Đúng rồi, suýt nữa quên mất việc chính, phụ hoàng gọi ngươi vào cung, nói là để chẩn đoán vết thương. Ta gặp thái giám truyền chỉ nên giành lấy công việc này!"
Tần Mục chỉnh sửa lại y phục, nói:
"Nàng đi cùng ta chứ?"
"Được! Lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt, ta cũng có vài điều muốn nói với ngươi."
Thiếu niên thiếu nữ bước ra khỏi phòng, Long Kỳ Lân ngẩng đầu lên nói:
"Giáo chủ, ta trông nhà, tuyệt đối không cho ai vào cả."
"Biết rồi!"
Tần Mục nói:
"Biểu hiện cho tốt, khi tết đến ta sẽ không cho ngươi lên dĩa. Còn nữa, chăm chỉ tập luyện, ngươi hãy nhìn Thanh Ngưu toàn thân cơ bắp, ngươi sao đánh lại hắn được?"
Hai người bước ra khỏi Sĩ Tử Cư, dọc đường có vô số sĩ tử tươi cười rạng rỡ chào hỏi họ nhưng ánh mắt có phần sợ hãi. Rõ ràng bọn họ đều nghe nói Tần Mục là ma giáo chủ của Thiên Ma giáo, là một kẻ tính tình hung tàn, dám chém đầu thái tử Linh Ngọc Hạ trước mặt hoàng đế, vô cùng hung bạo, tàn ác.
Ngoài Sĩ Tử Cư, Bá Sơn Tế Tửu đang bước vội tới, phía sau có hai sĩ tử đi theo. Một người là Vệ Dung, người còn lại là Việt Thanh Hồng, hai người này tu vi tăng nhanh, chắc đã theo Bá Sơn Tế Tửu tu hành một thời gian, thu được nhiều ích lợi.
Sau lưng hai người còn có một con trâu xanh khỏe mạnh, đi bằng hai chân, toàn thân cơ bắp, lỗ mũi phun lửa, tướng mạo hung dữ, miệng ngậm một bông hoa mẫu đơn.
Bá Sơn Tế Tửu dừng bước, cười nói:
"Tần giáo chủ, hai người nhà ngươi định bỏ nhà chạy trốn sao?"
"Đâu có!"
Linh Dục Tú giận dữ nói:
"Bá Sơn sư phụ không được nói linh tinh, phụ hoàng của ta triệu hắn vào cung!"
Bá Sơn Tế Tửu cười ha ha, nói với Tần Mục:
"Ta vừa mới gặp tên tiểu tử Ban Công Thố của Man Địch quốc. Tiểu tử đó khá kì quặc, mặc dù nhận ra ta nhưng không giống với Ban Công Thố trước đây."
Tần Mục gật đầu, nói:
"Ta cũng có cảm giác đó. Ban Công Thố không nhận ra ta nữa giống như đổi một người khác vậy!"
"Bản lĩnh của hắn rất mạnh, không thua kém ngươi!" Bá Sơn Tế Tửu nói.
Tần Mục chợp mắt, nghi hoặc nói:
"Không kém ta? Ta rất mạnh."
Bá Sơn Tế Tửu trừng mắt nhìn hắn:
"Thần tạng Lục Hợp của hắn sắp đột phá rồi, hơn nữa ta cảm nhận được trong cơ thể hắn dường như có ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ. Ngươi chưa chắc đã đánh lại được hắn! Tên man tử này lẽ nào có kì ngộ gì? Không giống với kì ngộ cho lắm, giống như quỷ nhập... Ngươi hãy đi gặp hoàng đế trước đi, về rồi ta tìm ngươi."
Tần Mục và Linh Dục Tú vào trong cung thì thấy hoàng đế và quốc sư Duyên Khang đều ở đó, bên cạnh còn có một nam tử mắt đầy mụn đang chẩn đoán vết thương cho hai người.
Tần Mục bước vào, Duyên Phong Đế ngẩng đầu mỉm cười:
"Trung Tán đại phu tới rồi!"
Nam tử mặt đầy mụn nhìn Tần Mục, miệng mở rộng giống như một con cóc thành tinh, nụ cười như khóc:
"Sư đệ, sư tôn có khỏe không?"
Tần Mục dừng bước, đưa tay che trước mặt Linh Dục Tú:
"Tiểu Độc Vương?"